Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 135

Nhìn mấy nhóm chat bỗng chốc im bặt, bầu không khí và đề tài trò chuyện thay đổi đột ngột, Chu Tắc không khỏi hài lòng gật đầu — giờ thì đúng phong cách rồi đấy. Chứ không thì đợi đến khi tiểu Thẩm tổng phát hiện ra, thể nào cũng lại mù quáng bênh chằm chặp, đến lúc đó hình tượng lại tan biến mất!

Toàn bộ những khúc quanh và biến chuyển trong nhóm chat, Thẩm Sơ tất nhiên là không hề hay biết.

Cậu cùng Tạ Thời Minh đến văn phòng Thẩm Sóc, sau một hồi n*n b*p Agumon thì lại bắt đầu tìm kiếm mấy con thú nhồi bông khác.

Cũng không biết Thẩm Sóc đã mua nhiều như vậy và mang về như thế nào, gần như lấp đầy căn phòng mang phong cách đen trắng xám này, tạo nên một cảm giác đối lập đầy thị giác. Lớn nhỏ đủ cỡ, bằng lông, bằng vải, nhiều chất liệu khác nhau — hoàn toàn có thể dựng thành một gian trưng bày triển lãm.

Nhưng Thẩm Sơ cũng chẳng thể nói anh trai mình được—

Dù sao thì cái túi nhỏ cậu hay đeo sau lưng, trên dây kéo cũng treo một con Rollermon màu hồng nhạt.

Được rồi, con đó cũng là do Thẩm Sóc tặng hồi trước.

Hai người bọn họ là “fan cứng” của Digimon.

Mỗi năm Thẩm Sóc đều tặng cậu không biết bao nhiêu con thú nhồi bông kiểu này, chỉ không rõ anh ấy còn giấu riêng bao nhiêu món trong bộ sưu tập cá nhân.

Không có việc gì làm, hai người lại bắt đầu nói chuyện về những kế hoạch sắp tới —

Chủ yếu là do Thẩm Sơ sờ mặt mình thấy đã hết nóng rồi, mà cậu thì lại chẳng thể ngồi yên lâu được, sao có thể ngậm miệng chờ đợi.

Vả lại bây giờ có Mục Dung giúp đỡ, chắc rất nhanh liền có thể bận rộn.

Chỉ có điều cậu còn phải đi học, vừa mới về nước, bên cạnh lại không có người giúp đỡ, một mình thì chắc chắn không thể xoay sở nổi.

“Trước đây em có người giúp sao?”

“Hả?”

“Anh nói là, ở nước ngoài em có chơi thân với bạn bè cùng trang lứa nào không?”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Chắc là có nhỉ, nhưng trước giờ chưa từng nghe em nhắc tới.”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Nhưng mà trước giờ anh có hỏi em đâu.”

“Vậy là có đúng không?”

Tạ Thời Minh bước lại gần Thẩm Sơ: “Hai người thân lắm à?”

Thẩm Sơ: “...Cái gì mà ‘hai người’, em còn chưa nói gì mà!”

“Anh cũng có bạn thân mà ——”

“Tề Nguyên Tư em cũng biết.”

Tạ Thời Minh giơ tay chạm nhẹ lên trán Thẩm Sơ: “Trong lòng anh...”

“Hửm?”

Tạ Thời Minh hạ giọng: “Không ai có thể bằng em được.”

“……”

Thẩm Sơ chớp mắt, bất ngờ hít sâu một hơi, đột ngột giơ hai tay lên, “chụp” một cái giữ lấy mặt Tạ Thời Minh —

“Chuyện gì xảy ra với anh vậy hả!”

Tạ Thời Minh: “?”

Thẩm Sơ vừa bóp mặt hắn, vừa lắc trái lắc phải: “Cảnh báo nhé, không được nói những lời như thế này nữa.”

“Em cũng coi anh là người thân nhất, được chưa, anh trai!”

“Sao tự nhiên anh lại trở nên dính người thế hả.”

Tạ Thời Minh: “……”

“Cạch ——”

Cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra.

Thẩm Sóc bước vào, thấy động tác của hai người, không khỏi sững lại.

“Hai đứa... đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả.”

Thẩm Sơ lắc đầu, buông tay khỏi mặt Tạ Thời Minh: “Em không bắt nạt anh ấy đâu!”

Tạ Thời Minh nghiêng đầu, khẽ thở dài.

Rồi quay sang nói với Thẩm Sóc: “Bọn em đang nói về chuyện Thẩm Sơ chuẩn bị quay tác phẩm.”

“Ừ, lúc nãy Mục Dung cũng có báo cáo với ba rồi.”

Thẩm Sóc bước đến, nói tiếp: “Giúp thu thập danh sách người nguyện ý tham gia, rồi việc quay ở công ty cũng không thành vấn đề, nhưng đội ngũ chỉ có mỗi mình em thôi à?”

“Còn có anh trai.” Thẩm Sơ tự nhiên đáp.

“Nhưng chắc chắn vẫn thiếu người.”

Thẩm Sóc gật đầu, thấy Tạ Thời Minh chẳng có vẻ gì bất ngờ, tưởng là hai người đã bàn nhau từ trước.

Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thân, chuyện gì cũng làm cùng nhau, đi đâu cũng có đôi, nên lần này Thẩm Sơ làm việc, Tạ Thời Minh tham gia giúp đỡ cũng không có gì lạ.

Chỉ là vừa rồi thấy cảnh tượng kia, khiến anh ấy nhất thời không phản ứng kịp.

Nhưng nghĩ lại, cả hai đều đã lớn mà vẫn có thể thân thiết như vậy, Thẩm Sóc cũng cảm thấy rất vui.

“Nếu thiếu nhân sự chuyên môn hay ekip làm việc, có thể hỏi thử anh hai các em xem sao.”

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nhìn nhau một cái.

Bọn họ còn chưa nói với anh hai việc Thẩm Sơ về nước sớm.

Anh cả và anh ba thì đều biết rồi.

Chỉ còn lại vị anh hai nóng tính kia là chưa biết…

Thẩm Sơ nghĩ một lát, bất giác rụt cổ lại.

Aizzz…

Bây giờ còn cần nhờ vả anh ấy.

Sớm biết vậy lúc trước đã để Tô Lạc Duyệt báo tin cậu về nước sớm cho cả nhóm luôn rồi, không quản có ảnh hưởng đến mọi người hay không... Đối xử công bằng với ai cũng như ai thì đâu đến nỗi giờ thấy khó xử như vậy, làm em út thật sự khổ quá mà.

Nhưng mà... ông nội cũng chưa biết.

Thẩm Sơ “ừm” một tiếng, lại nhìn sang Tạ Thời Minh.

—— Ông nội với anh hai, ai dễ đối phó hơn?

Tạ Thời Minh: —— Em nghĩ sao?

Thẩm Sơ xị mặt —— Vậy giờ báo tin cho họ còn kịp không?

Tạ Thời Minh nghĩ một lát: “Anh có thể giúp em thăm dò một chút.”

“Hả?”

“Hỏi xem anh hai và ông nội giờ đang thế nào, để em chuẩn bị tâm lý.”

Thẩm Sơ: “……”

Thấy Thẩm Sơ lại nhào đến cấu véo Tạ Thời Minh, Thẩm Sóc ở bên cạnh lắc đầu bất lực — còn nói không bắt nạt A Minh.

Nhưng tin tức thì vẫn thăm dò được —

Ban đầu Thẩm Tùng Quốc dự định hai hôm nay sẽ về, nhưng lại nói muốn đi đâu đó ngắm chim, thế là giữa đường cùng Triệu Đức Sinh bọn họ vòng đi nơi khác, tính ra thì chắc phải hai ba ngày nữa mới về. Còn Thẩm Dật…

“Cái gì? Muốn đến đây quay á?”

“Ở đây?!”

Thẩm Sơ chỉ xuống chân mình: “Trường cấp ba Nam Hoành?!”

“Hơn nữa lại là ngay chiều nay?!”

Trời ơi, ông trời đang chống lại cậu sao!

Mới thứ Hai vừa đi học lại, đã nhận được tin sét đánh ngang tai thế này!

Cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần để bị “ăn đòn” nữa mà!

Bình Luận (0)
Comment