Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 136

Thẩm Sơ nhéo Tạ Thời Minh, lại hỏi: “Anh chắc chứ?!”

“Sao đoàn phim của anh hai lại đột nhiên muốn tới đây quay vậy?!”

“Cũng không hẳn là đột nhiên.”

Tạ Thời Minh phát hiện từ hôm qua đến giờ, Thẩm Sơ rất thích sờ mặt hắn. Hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng đây là trường học, lại đang ở trong lớp học, có quá nhiều ánh mắt dòm ngó, hắn không thích Thẩm Sơ bị người ta săm soi như vậy.

Thế là hắn nhéo cổ tay Thẩm Sơ, gỡ tay cậu đang dính trên mặt mình xuống.

“Về nhà rồi sờ tiếp.”

Thẩm Sơ: “?"

"Sờ" cái gì cơ?

“Chuyện vốn đã được quyết định từ trước, chỉ là bây giờ mới quay đến đoạn này thôi. Dù sao thì Thẩm thị cũng có cổ phần ở Nam Hoành, quay ở đây sẽ tiện hơn.”

Tạ Thời Minh mở miệng giải thích: “Đoàn phim muốn quay ngoại cảnh, anh hai lại là nam chính, có mối quan hệ thì nói chuyện dễ dàng hơn.”

“Hơn nữa cũng chỉ quay một ít phân đoạn hồi tưởng thôi, nếu thuận lợi thì hôm nay và ngày mai là quay xong.”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, bật cười: “Vậy tức là anh hai sẽ đóng vai học sinh cấp ba?”

“Ê, anh tôi cũng sẽ tới đấy!”

Tề Nguyên Tư đột nhiên giơ tay nói: “Tôi đã giúp cả bọn đăng ký rồi, anh em nghĩa khí ha ha ha!”

“Không phải? Đăng ký cái gì cơ?”

Thẩm Sơ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tề Nguyên Tư “à” một tiếng: “Là đoàn phim đến quay, cần diễn viên quần chúng, tức là làm nền ấy. Nghe nói thời gian quay trùng với tiết thể dục, ai có tiết đó thì đều có thể đăng ký. Tôi xem rồi, đúng lúc chúng ta có một tiết thể dục.”

“Thế là tôi đã đăng ký cho cả đám mình rồi!”

Mắt Thẩm Sơ dần trợn tròn: “Cậu làm vậy, thầy dạy thể dục biết không?!”

A a a! Cậu sắp bị đánh rồi!

“Nam Hoành à, nghe nói đây là trường cũ của hai người bọn cậu?”

Một chiếc xe bảo mẫu trông khá khiêm tốn chạy vào bãi đỗ xe trường cấp ba Nam Hoành. Trong xe, Trình Mạn Tâm – một trong những diễn viên chính – nhìn sang hai người còn lại, chống cằm rồi tiếp tục nói:

“Tôi còn nghe nói em trai của hai người cũng đang học ở đây?”

“Giới thiệu chút được không? Cho tôi gặp các em trai đi.”

Tề Nguyên An chẳng khách sáo, lườm cô một cái: “Em trai tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên đâu.”

“Ôi trời, nhìn các em trai một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu.”

Trình Mạn Tâm chậc một tiếng rồi quay sang nhìn Thẩm Dật:

“Em cậu ấy chưa đủ tuổi, còn em cậu thì sao?”

“Em tôi á?”

Thẩm Dật nhướn mày, liếc nhìn Tề Nguyên An một cái:

“Tôi có ba đứa em, cậu hỏi đứa nào?”

Tề Nguyên An: “…”

“Trời má, ba đứa?! Theo như tôi biết thì cậu chỉ có hai đứa em thôi mà? Một đứa còn bằng tuổi cậu.”

Trình Mạn Tâm tò mò hỏi tiếp: “Đứa còn lại từ đâu ra?”

“Đẹp trai không? Có đẹp hơn cậu không?”

Lần này đến lượt Thẩm Dật lườm cô: “Cậu không gặp được nó đâu, nó chưa về nước, còn hai tháng nữa mới về.”

“Hai tháng nữa?”

Trình Mạn Tâm đảo mắt: “Nè Thẩm Dật, cậu sắp xếp lịch quay của mình dày đặc như vậy, cơ bản là có thể hoàn thành trước một tháng, chẳng lẽ là để chờ đứa em trai này về nước?”

“Có ảnh không, cho tôi xem chút đi. Em trai nào mà khiến cậu – một người có thể nằm thì tuyệt đối không đứng– trở thành chiến sĩ thi đua thế hả?”

Thẩm Dật lập tức từ chối: “Không có, không cho xem.”

“Là không có hay không cho xem?! Không được, tôi phải coi bằng được –”

Trình Mạn Tâm đá vào chân Thẩm Dật: “Nếu cậu không cho tôi xem, tôi sẽ đăng hết ảnh xấu của các cậu lên mạng!”

Tề Nguyên An chỉ vào mình: “Liên quan gì tới tôi?!”

Nói xong lại quay sang nhìn Thẩm Dật:

“Đứa em trai kia của cậu bằng tuổi Tạ Thời Minh, chắc cũng học lớp 12 đúng không? Vậy nó có chuyển vào lớp của Tạ Thời Minh và Tiểu Tư không?”

“Lớp 12 rồi, sao không về nước sớm hơn?”

Tề Nguyên An hừ nhẹ một tiếng: “Hay là nó về nước rồi mà cậu không biết?”

“Không thể nào.”

Thẩm Dật quyết đoán phản bác, còn khinh thường mà cười nhạt một tiếng –

“Em trai tôi ngoan ngoãn như vậy, cậu tưởng nó là em trai cậu chắc?”

……

Vì đã thông báo trước nên việc đoàn phim đến trường không gây ra động tĩnh quá lớn.

Nhưng tò mò thì vẫn là tò mò — từ khi đoàn phim còn chưa đến Nam Hoành, đi đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán về chuyện này. Đợi đến khi họ thật sự có mặt, thì thông tin còn được cập nhật từng phút từng giây.

Thẩm Sơ lúc này đang nằm gục lên người Tạ Thời Minh, trông như một con cá mặn bị phơi héo.

“Lát nữa anh phải bảo vệ em đấy.”

“Ừ.”

“Hồi nhỏ anh hai rất thích véo má em, còn hay nhéo bụng nữa, thậm chí còn đánh mông em!”

“Em thật là đáng thương, từ nhỏ đã bị anh ấy ‘bạo hành gia đình’ rồi.”

Tạ Thời Minh nghĩ lại, cảm thấy hình như hồi nhỏ Thẩm Dật mới là người hay bị chọc tức thì đúng hơn…

“Bây giờ tuy em không còn mỡ bụng nữa, nhưng mông thì không được đánh, mặt cũng không được véo. Anh phải để anh ấy véo mặt anh, đánh mông anh.”

Tạ Thời Minh: “…”

“Hả?”

Thẩm Sơ quay đầu trừng mắt: “Anh là đồng phạm của em đấy.”

“Anh giấu mà không báo, tội nặng thêm một bậc!”

Tạ Thời Minh: “Được rồi, được rồi.”

Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh sắp không chịu nổi nữa rồi:

“Lão Tạ, cậu để cậu ấy bắt nạt như vậy à?! Tự trọng đâu? Tôn nghiêm đàn ông đâu?!”

“Sao, cậu ghen à?”

“Ghen gì chứ, tôi cũng có anh trai đấy!”

Thẩm Sơ giơ tay, chìa bốn ngón ra: “Tôi có ngần này cơ.”

Tề Nguyên Tư: “…”

Tại sao cảnh tượng này lại quen quen thế nhỉ?

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh cậu mà lại ở cùng đoàn phim với anh hai tôi á? Hai người họ không phải từ nhỏ đã không ưa nhau sao?”

Thẩm Sơ xoa cằm: “Khi nào giống cậu và anh trai có quan hệ tốt?”

“Hả? Hai người họ quan hệ tốt? Anh trai tôi nói anh ấy vào đoàn phim này là vì đạo diễn là Hứa Vinh Hoa.”

Bình Luận (0)
Comment