Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ, lại nhìn Tạ Thời Minh, rồi lại quay lại nhìn Thẩm Sơ——
“Nói chứ, tôi cũng muốn hỏi cậu lâu rồi, sao cậu không gọi lão Tạ là 'anh tư’? Không phải cậu ấy sinh trước cậu nửa tiếng sao?”
“Cậu gọi mấy người anh khác đều là anh cả, anh hai, anh ba, chỉ riêng lão Tạ thì gọi là ‘anh’.”
“Vì chỉ sinh trước có nửa tiếng đấy, với lại chữ ‘tư’ nghe chán chết.” Thẩm Sơ nhấn mạnh.
Tề Nguyên Tư: “Vậy hả?”
“Chứ sao?”
Thẩm Sơ gãi cằm, nghĩ bụng chẳng lẽ lại nói rằng từ nhỏ đã gọi như vậy, lúc đầu là muốn trêu chọc Tạ Thời Minh khi còn nhỏ? Cuối cùng gọi riết thành quen, giờ mà đổi cách gọi khác, chẳng phải trông rất gượng gạo sao?
Vả lại gọi là “anh” là để trêu người, gọi “anh tư” chẳng phải để Tạ Thời Minh được lợi sao!
Cậu không làm đâu!
Thẩm Sơ âm thầm gật đầu đồng tình với suy nghĩ của bản thân.
Ừ, nhất quyết không đổi.
…..
Địa điểm đoàn phim quay chụp là ở sân thể dục.
Hồi ức học cấp ba, phần lớn nội dung câu chuyện đều diễn ra ở đây, vì vậy cần một số học sinh làm diễn viên quần chúng.
Hứa Vinh Hoa vẫn cá tính như cũ, chuyện gì cũng yêu cầu “thật", rất kỹ tính.
Từ trước khi diễn viên đến, hắn ta đã cho người bố trí hiện trường. Tuy có cảnh quay thời cấp ba, nhưng bộ phim lần này rất ly kỳ, những hồi ức diễn ra trên sân thể dục, lại là những phân đoạn cực kỳ có tính xung đột.
Trên sân thể dục còn gọi cả xe phun nước đến, lát nữa còn có cả mưa nhân tạo.
“Gọi người đến phát ô cho mấy em học sinh làm diễn viên quần chúng đi, kẻo lát nữa bị mưa ướt.”
Tuy trong thời gian quay, chỉ cần những học sinh có tiết thể dục ra sân là tốt rồi, nhưng con người ai mà chẳng tò mò, huống chi ngoài tiết thể dục còn có giờ ra chơi, mà lúc này đúng lúc là giờ ra chơi, nên sân thể dục bị học sinh vây một vòng.
Không thể đăng ký làm diễn viên quần chúng thì tranh thủ giờ nghỉ ra hóng tí cũng được.
Dù sao náo nhiệt thế này không hóng thì phí.
Tề Nguyên An nhìn về phía đám đông: “Dù sao cũng là đàn em của chúng ta, cậu đoán xem bọn họ đến xem cậu hay xem tôi?”
Thẩm Dật hừ cười một tiếng: “Lúc còn đi học cậu đã không bằng tôi rồi, giờ lại càng không bằng!”
“Tất nhiên là đến xem tôi nhiều hơn rồi.”
“Này, sao lại không thể là đến xem tôi?”
Trình Mạn Tâm tỏ ra rất bất mãn: “Tôi còn đẹp hơn hai người mấy phần đấy!”
“Còn nữa, em trai hai cậu đâu?”
“Giờ là giờ ra chơi mà? Sao không thấy đến tìm hai người?”
Tề Nguyên An giơ điện thoại: “Rồi cũng sẽ gặp thôi, em tôi bảo đã đăng ký làm diễn viên quần chúng rồi, mà lát nữa đúng tiết thể dục lớp nó, trước đó tôi còn nhắc với đạo diễn Hứa, đạo diễn vừa nghe nói là Tiểu Tư, liền bảo sẽ sắp xếp cho nó một vai có lời thoại.”
“Đạo diễn Hứa?”
Trình Mạn Tâm hơi kinh ngạc: “Đạo diễn Hứa quen em cậu à?”
“Không chỉ quen em tôi, mà còn quen cả hai đứa em của cậu ta nữa kìa.”
Tề Nguyên An kể cho Trình Mạn Tâm nghe chuyện hồi nhỏ em của họ từng đóng phim cho đạo diễn Hứa.
“Cái gì?! Còn đóng vai con gái? Mặc váy nữa hả?!”
Trình Mạn Tâm lập tức lôi kéo Thẩm Dật ——
“Là phim từ rất lâu rồi, giờ tìm ảnh phim thì hơi khó.”
“Hai người không có ảnh trong điện thoại sao? Chắc chắn là có, mau cho tôi xem đi!”
Thẩm Dật phàn nàn: “Chính cậu cũng nói là chuyện từ lâu rồi…”
“Cậu chỉ cần nói có hay không thôi!”
“……”
Có không á?
Tất nhiên là có!
Vì Trình Mạn Tâm có lên mạng tìm cũng sẽ ra, nên giờ đưa cho cô xem ảnh hồi nhỏ em trai họ đóng phim cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Thế là Thẩm Dật và Tề Nguyên An liếc nhau, rồi cùng lúc lấy điện thoại ra——
“Xem em tôi trước đi!”
“Em trai tôi đáng yêu hơn em trai cậu ta nhiều!”
Trình Mạn Tâm: “……”
Cái cảm giác thi nhau khoe con này… chẳng phải khi nãy các cậu còn lườm tôi sao?!
…
“Cái gì?!”
“Đạo diễn Hứa còn sắp xếp cho bọn mình vai có lời thoại sao? Lát nữa còn phải lên hình?!”
Thẩm Sơ suýt muốn nhào qua bóp cổ Tề Nguyên Tư: “Sao cậu không nói sớm?!”
“Giờ nói cũng chưa muộn mà?”
Vừa nói chuyện, mấy người họ đã tới sân thể dục.
Tề Nguyên Tư ban đầu định kéo Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi tìm các anh của họ, nhưng lại đến đúng lúc bên kia sắp quay.
Diễn viên chính thì tất nhiên bận rộn nhất, những người phụ trách tiếp nhận nhóm đăng ký làm diễn viên quần chúng như họ, chỉ có thể là nhân viên đoàn phim——kết quả là còn chưa kịp đi tìm anh trai thì đã bị nhân viên đoàn phim kéo đi, nói là sẽ giải thích sơ qua cốt truyện, lát nữa bọn họ chỉ cần xuất hiện là được.
“Mấy em lát nữa cầm dù đi ngang qua chỗ diễn viên chính, đứng lại xem một lúc, rồi nói vài câu thoại là được.”
“Máy quay sẽ không quay rõ mặt các em, dù có thì cũng sẽ làm mờ, cứ yên tâm. Nhưng nhớ là không được chắn máy quay của diễn viên chính, nhớ kỹ các vị trí di chuyển… Mặt khác có hai bạn được phân thoại, đạo diễn đã chọn rồi, là hai bạn nào——”
“Em em em!”
Tề Nguyên Tư giơ tay, rồi quay sang nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
Người liên hệ với anh cậu ta là cậu ta, người đăng ký cũng là cậu ta, còn người thứ hai được cậu ta đề cử để có thoại là.…
Tề Nguyên Tư cười hì hì hai tiếng, chỉ vào Thẩm Sơ——
“Người còn lại là cậu ấy.”
“Làm phiền chị phân cho bạn học này một vai có nhiều thoại một chút, cậu ấy là fan theo đuổi thần tượng đấy.”
…..
Thẩm Dật là nam chính trong bộ phim này, một phú nhị đại có trí nhớ siêu phàm, đến mức nhớ rõ từng con kiến đi ngang qua chân mình, vì vậy luôn sống trong đau khổ, thường cố tình giữ khoảng cách với mọi người, tính cách độc miệng, khó gần.
Tề Nguyên An thì đóng vai một cảnh sát, một người bị đình chỉ công tác và phải ở nhà vì một số lý do.