Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 138

Còn Trình Mạn Tâm là bạn học cấp ba cũ của Thẩm Dật, nhưng thân phận trước mắt lại là một người phụ nữ bán thân.

Cốt truyện rối rắm, móc nối chặt chẽ với nhau. Một vụ nhảy lầu đã liên kết các nhân vật lại, đồng thời hé lộ những chuyện đã xảy ra từ hơn mười năm trước. Cảnh quay ở sân thể dục này chính là đoạn hồi tưởng của Thẩm Dật về quá khứ.

Ống kính được thiết lập như thể xuyên về quá khứ, để Thẩm Dật – nhân vật chính – nhìn lại những ký ức xưa từ góc độ của một người ngoài cuộc.

Vì vậy, anh ta phải đóng hai vai——

Một là Thẩm Dật của mười mấy năm sau, một là Thẩm Dật thời trung học, người đã trực tiếp trải qua sự việc năm xưa.

Diễn viên quần chúng ít nhất cũng phải quay hai lần cho cảnh này.

Một lần từ góc nhìn của Thẩm Dật thời trung học, và một lần là từ góc nhìn mười mấy năm sau của nhân vật chính.

Vai của Tề Nguyên An là cảnh sát đi theo nhân vật chính, còn vai của Trình Mạn Tâm lại tồn tại trong hồi ức.

Cảnh quay đầu tiên là Thẩm Dật đứng một bên hồi tưởng những chuyện đã từng xảy ra ở đây. Góc quay đặt ở phía sau, Thẩm Dật cũng đứng ở phía sau, như thể đang đứng sau lưng đám người vây quanh hiện trường – hoàn toàn là người ngoài cuộc.

Nên cảnh quay đầu tiên, Thẩm Dật chỉ có vài cảnh trọng điểm, tình tiết quan trọng xoay quanh nhân vật của Trình Mạn Tâm.

Các diễn viên quần chúng như Thẩm Sơ tiếp xúc đầu tiên cũng là với Trình Mạn Tâm.

Ai từng xem đoàn phim quay phim thì đều biết, đặc biệt là những cảnh ngoài trời, gần như không thể nào "dọn sạch hiện trường" được. Chỉ cần không lọt vào khung hình, có bao nhiêu người đứng xung quanh cũng không thành vấn đề. Vậy nên cảnh quay ngoài trời lúc nào cũng có đám đông xem.

Làm diễn viên thì cơ bản phải học được bản lĩnh "phớt lờ mọi thứ", nếu không thì làm sao mà nhập vai được?

Đặc biệt là Thẩm Sơ còn cầm ô lặng lẽ che chắn cho bản thân…

Chủ yếu vẫn luôn là bị đẩy đi đến đây, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý… Nghĩ tới việc anh hai biến thân thành “rồng phun lửa”, dù có xem Agumon tiến hóa thành Greymon từ nhỏ đi nữa thì cậu cũng muốn rụt cổ.

Nhưng dù chưa sẵn sàng thì cũng không thể tránh khỏi – đến lúc lên là phải lên.

Máy quay đã dựng sẵn, các diễn viên vào vị trí.

Thẩm Dật và Tề Nguyên An cầm ô đứng một bên, bọn họ là thời gian hiện tại trong phim, còn trước mắt là hồi ức trong đầu Thẩm Dật, tình tiết chỉ có Thẩm Dật mới thấy được, Tề Nguyên An chỉ như một tấm phông nền.

Nhưng trong lúc quay, Tề Nguyên An đã nhanh chóng nhận ra em trai mình – Tề Nguyên Tư.

Bên cạnh còn có…

Ngoài Tạ Thời Minh ra, người đứng sát hai người là ai vậy?

Tiểu Tư còn có bạn thân khác sao?

Hắn ta đang nhìn thì Thẩm Dật bên cạnh cũng vô thức liếc về phía đó.

Cùng lúc đó, nhân vật do Trình Mạn Tâm thủ vai cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía nhóm người đang nói chuyện…

Có một cậu nhóc đang đọc thoại, nghe khá chuyên nghiệp, ít nhất là cảm xúc rất đúng, Trình Mạn Tâm cần diễn ánh mắt tức giận nhìn sang, nhìn chằm chằm mấy người đang nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia, cô không khỏi sửng sốt.

—— Sao mà nhìn quen thế?

Hình như mới gặp qua ở đâu…

Khoảnh khắc ngẩn người này, thời gian nhìn liền lâu hơn một chút.

Lâu đến mức Thẩm Sơ nói xong thoại rồi mà vẫn chưa xuống sân khấu, vì một trong những nhân vật chính vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu không biết có nên đi ra không.

Ngay lúc đó, một bàn tay bỗng đặt lên vai cậu ——

Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng…

“Là trí nhớ tôi có vấn đề, hay là thật sự có điều gì không ổn ở đây?”

Thẩm Sơ: “……”

“Không, trí nhớ của tôi không thể nào có vấn đề.”

Là tự anh hai sửa lại kịch bản và lời thoại ——

Thẩm Sơ trước đó từng nghe người trong đoàn phim giải thích về cảnh quay này, theo kịch bản thì anh hai cậu lẽ ra phải im lặng suốt cảnh quay, cũng không nên đi đến gần… Rõ ràng là Thẩm Dật đã tự ý sửa lời thoại, lý do là gì…

Bản thân nhân vật của Thẩm Dật vốn dĩ đã mang bệnh lý và có chút cố chấp, nên sửa lời thoại lúc này cũng không phá hỏng nhân thiết, đạo diễn cũng không kêu dừng. Nhưng lời thoại đó, rơi vào tai Thẩm Sơ thì đúng là như sét đánh ngang tai…

“Đã như vậy, thì hiện tại cuối cùng cũng bị tôi bắt được.…”

Hơi thở ấm áp cùng với giọng nói cố ý khàn khàn, như thể bị rắn độc thè lưỡi nhìn chằm chằm vậy.

Đặc biệt là hai chữ “bắt được” ở cuối, nói xong lại dừng lưng chừng, hơi thở gần như phả lên cổ Thẩm Sơ, cộng thêm làn nước mát từ vòi phun khiến cậu muốn quay đầu bỏ chạy.

Hu hu, anh hai ơi em sai rồi…

---

Cảnh quay này phải quay đi quay lại nhiều lần.

Hứa Vinh Hoa còn bảo Thẩm Dật diễn theo kịch bản cũ vài lần nữa, đến cuối cùng cũng không rõ sẽ dùng bản nào.

Trong quá trình quay liên tục, Thẩm Dật gần như không có thời gian nói chuyện với Thẩm Sơ.

Tất nhiên, không biết là vì không có thời gian thật… hay là không muốn nói.

Nhưng mỗi lúc chuyển cảnh, anh ta lại khoanh tay đứng một bên, trừng mắt nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “……”

Mồ hôi đổ như tắm, các anh em ơi cứu với.

Anh hai cậu đúng là không dễ dỗ.

Nhưng Thẩm Dật vốn dĩ là một diễn viên rất được chú ý, cho dù lúc bắt đầu quay là vào giờ học, xung quanh ít học sinh hơn, nhưng người đứng xem vẫn không ít. Nên ai cũng nhìn ra được Thẩm Dật đang “bất mãn” với ai đó.

Nhìn kỹ một chút — chẳng phải là bạn học mới chuyển đến sao?

Tên là Thẩm Sơ, có quan hệ rất tốt với Tạ thần…

“Ủa? Giờ là sao? Ảnh đế Thẩm bắt nạt diễn viên quần chúng à?”

“Không phải, ngày thường cậu không hóng chuyện à? Chuyện này không đơn giản như vậy đâu…”

“Chuyện gì cơ? Mau kể đi —”

Thân phận của Tạ Thời Minh không khó đoán, tuy không cùng họ với nhà họ Thẩm, nhưng ai ở Nam Hoành cũng biết lý do là gì.

Thẩm Dật khi còn nhỏ tham gia chương trình thực tế đã nổi tiếng, lúc còn chưa vào đại học đã giành giải Nam chính xuất sắc trong bộ phim đầu tay. Thân phận và hoàn cảnh gia đình của anh ta sớm đã chẳng còn là bí mật, nên anh ta và Tạ Thời Minh có mối quan hệ anh em đã quá rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment