Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 139

Về phần Thẩm Sơ…

Ngay ngày đầu tiên chuyển trường, đã có thể nhận ra Tạ Thời Minh đối xử với cậu không giống người thường.

Mặc dù sau đó những lời đồn thổi linh tinh đã bị đè xuống, nhưng cũng lan truyền không ít, thế nên mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm, quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, cộng thêm tin tức ngày xưa nhà họ Thẩm từng bị ôm sai con… Tất cả gộp lại, cũng không khó để đoán ra thân phận của Thẩm Sơ.

Vị “thiếu gia giả” của nhà họ Thẩm kia, im hơi lặng tiếng suốt nhiều năm, giờ lại bất ngờ xuất hiện…

Mặc dù nhiều người không hiểu tại sao cậu và Tạ Thời Minh lại có quan hệ tốt như vậy, nhưng giờ thấy thái độ của Thẩm Dật thì ai nấy bỗng có cảm giác — “Đó, như thế này mới bình thường”... Dù sao thì ảnh đế Thẩm cũng nổi tiếng là người không giỏi “đối nhân xử thế” hay “hư tình giả ý”.

Chậc chậc, nhìn như vậy thì cơ bản là tỏ rõ không ưa Thẩm Sơ rồi còn gì.

Chứ chẳng lẽ còn vì lý do nào khác?

Cũng không thể là đang giận dỗi “em trai giả” không cùng huyết thống này đi…

“Vậy tính ra, Tạ thần đúng là khó tiếp cận thật, nhưng làm người thì vẫn rất có giáo dưỡng ha.”

“Phải đó, nghe nói hôm Thẩm Sơ mới đến trường, trước mặt bao nhiêu người mà vỗ vào mặt Tạ thần một cái. Nếu là tôi thì chắc đã nổi điên tại chỗ rồi, nhưng người ta chính là giáo dưỡng tốt, đương nhiên cũng có thể là vì giữ thể diện, dù gì đối phương cũng từng ở nhà họ Thẩm.”

“Các cậu nói vậy có phải hơi luận âm mưu không? Không thể là quan hệ họ thật sự tốt sao? Nhất định phải giả vờ giữ thể diện à?!”

“Thế cậu giải thích sao về thái độ của ảnh đế Thẩm? Với lại nhìn xem Tạ Thời Minh giờ có quản gì không? Rõ ràng đang thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn đấy thôi!”

“Tôi cũng thấy vậy, các cậu không nhận ra Thẩm Sơ luôn đi theo Tạ Thời Minh không rời sao? Đi đến đâu là theo tới đó. Tôi thấy cậu ta muốn dựa vào mối liên hệ này để không bị nhà họ Thẩm vứt bỏ thôi. Có lẽ là vì thế nên ảnh đế Thẩm mới không hài lòng.”

“Đám người kia đều chỉ giả vờ thôi, chỉ có ảnh đế Thẩm là thật tình ha ha.”

Lúc này, ảnh đế Thẩm “thật tình” đang nghiến răng.

Không biết đây là lần thứ mấy anh ta trừng mắt nhìn cái bánh bao trắng nhỏ kia!

Cái bánh bao đó, thật sự làm anh ta tức chết mà aaaa!!

Nhìn dáng vẻ kia, xem ra là đã sớm về nước rồi, thế mà cậu lại không hề, biết, nói!!

Hiện giờ mấy cảnh quay của phân đoạn này đã hoàn thành, đoàn phim đang sắp xếp bố trí cảnh quay khác nên thời gian nghỉ ngơi dài hơn một chút. Thẩm Dật nghiến răng, ánh mắt liếc sang phía đối diện, ngoắc tay với Tạ Thời Minh —

Tạ Thời Minh: “…”

Thẩm Sơ: “…”

Tạ Thời Minh chỉ có thể gửi ánh mắt 'thương mà không giúp được gì" cho Thẩm Sơ rồi đi về phía Thẩm Dật.

“Nói, nó về nước từ khi nào? Về nước mấy ngày rồi? Anh cả và Thẩm Tùy có biết không? Có những ai biết?”

“Sẽ không phải chỉ có mình anh không biết đi?!”

Tạ Thời Minh ho khẽ một tiếng: “Ông nội cũng chưa biết…”

Thẩm Dật cười lạnh một tiếng: “Vậy nên anh phải vui à?!”

Hơn nữa đây là cậu chủ động nói với anh ta à?! Rõ ràng là anh ta tự phát hiện ra!!

“Nhìn xem, ảnh đế Thẩm còn gọi riêng Tạ Thời Minh qua nói chuyện, không gọi Thẩm Sơ.”

“Nhìn biểu cảm của Thẩm Sơ bây giờ chắc cũng đoán được nhỉ? Cứ thấy cậu ta giống như đang chột dạ, chắc chắn đã làm gì khiến người ta không hài lòng, không thì sao ảnh đế Thẩm lại không muốn để ý đến Thẩm Sơ chứ?”

“Nếu có một con đỉa cứ bám riết lấy gia đình mình không buông, nếu là tôi, tôi cũng không thích!”

Thẩm Sơ vẫn chưa biết những lời suy đoán xung quanh đã bị đồn thổi đến mức nào, lúc này cậu còn đang len lén nhìn sắc mặt Thẩm Dật mà sợ chết khiếp…

Cũng không biết anh hai gọi Tạ Thời Minh qua nói chuyện sẽ tra ra được cái gì… Dù sao bọn họ càng nói chuyện thì cậu càng thấy chột dạ, mà Thẩm Sơ đếm trên đầu ngón tay, cậu về nước được ba bốn ngày rồi, anh cả với anh ba đều đã gặp, lần này tiêu đời rồi.

Tiêu thật rồi, không biết anh hai sẽ nổi giận đến mức nào.

Đang nghĩ ngợi thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói —

“Này bạn học… em có phải là một em trai khác của Thẩm Dật không?”

Trình Mạn Tâm bước tới, nhìn Thẩm Sơ từ trên xuống dưới vài lần, càng nhìn càng thấy giống, cộng thêm thái độ khi nãy của Thẩm Dật với cậu nhóc này, rõ ràng là có chuyện gì đó. Dù cậu nhóc lớn rồi, cũng trổ mã không ít, nhưng vẫn khiến cô muốn giơ tay lên nhéo má.

Cảm giác vẫn mềm múp đi ha!

Thẩm Sơ chớp mắt, thấy lạ vì sao chị gái này lại nhận ra mình?

Như nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Thẩm Sơ, Trình Mạn Tâm mỉm cười vén tóc, cũng chớp mắt với cậu: “Trùng hợp ghê, lúc chưa quay phim, bọn chị có nói chuyện về em và em trai của Tề Nguyên An, hai người họ còn cho chị xem ảnh hồi nhỏ khi đóng phim của hai em nữa…”

“Chính là ảnh hai em mặc đồ con gái hồi nhỏ ấy, hai ông anh của hai em còn tranh nhau khoe với chị đó.”

Giọng điệu của Trình Mạn Tâm cố ý mang theo chút châm ngòi, rồi quan sát phản ứng của Thẩm Sơ.

Cô thật sự cảm thấy chuyện này rất thú vị, dù sao nhìn thái độ của Thẩm Dật khi nãy, rõ ràng là rất thích cậu em này, lúc đưa ảnh cho cô xem còn có thể cảm nhận rõ ràng được sự tự hào khoe khoang trong lời nói… Đúng là đang khoe thật.

Cho nên cậu nhóc trước mặt này có ma lực gì?

Mà chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là dễ thương thật, ngoài điều đó ra thì —

“Anh hai còn giữ ảnh hồi nhỏ của em sao?”

Trình Mạn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, trong điện thoại cậu ấy, nhiều lắm, toàn là ảnh em mặc đồ con gái hồi nhỏ thôi.”

“Chắc còn có ảnh khác nữa.”

“Hử?”

Thẩm Sơ nói xong thì bỗng mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chắc em phải đi xin lỗi anh hai ngay mới được.”

Trình Mạn Tâm chớp mắt: “Sao tự nhiên lại nói đến chuyện xin lỗi? Em không giận chuyện Thẩm Dật lấy ảnh hồi nhỏ em mặc đồ con gái ra khoe với chị à?”

“Mấy tấm ảnh đó tìm kỹ trên mạng vẫn có thể tìm được, với lại, trọng điểm cũng không phải cái đó…”

“Ồ? Vậy trọng điểm là gì?”

Trình Mạn Tâm hỏi xong thì thầm nghĩ, mình có nói trọng điểm nào khác đâu nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment