Hơn nữa, đứa nhỏ này không dễ mắc bẫy gì cả.
Trình Mạn Tâm đang thầm cảm thán thì nghe thấy Thẩm Sơ mở miệng nói—
“Trọng điểm là… anh hai bây giờ vẫn còn giữ nhiều ảnh của em như vậy.”
“Đúng vậy, cậu ấy có nhiều ảnh lắm, cho nên chuyện đó thì có gì…”
Trình Mạn Tâm bỗng sững lại, chợt hiểu ra điều gì đó.
Sau đó cô nhìn Thẩm Sơ, đột nhiên cảm thấy không lạ khi Thẩm Dật lại thích đứa em trai này đến vậy, điểm chú ý này… trước đó cô thật sự không để ý đến.
Nói gì thì nói, cô vừa mới từ chỗ Tề Nguyên An và em trai hắn ta qua đây, thành công chọc cho em trai Tề Nguyên An đuổi theo đòi xóa ảnh, khiến cô có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Kết quả tới chỗ em trai Thẩm Dật, phản ứng đầu tiên của cậu lại là như vậy…
So với đứa nhỏ trước mặt này, cô đúng là quá xấu tính rồi.
Trình Mạn Tâm đột nhiên thấy hơi ngại ngùng…
Ban đầu chỉ định trêu chọc một chút, ai ngờ lại khiến mình thành người xấu thật rồi.
“Vậy em—”
“Cẩn thận—!”
Trình Mạn Tâm và Thẩm Sơ cùng lúc cất tiếng, Thẩm Sơ vươn tay kéo Trình Mạn Tâm một cái. Cùng lúc đó, phía sau cô có một nhân viên đoàn phim đi ngang qua, trên tay ôm một đống đồ, bất ngờ bị rơi, một dụng cụ trong đó rớt xuống, trúng vào tay Thẩm Sơ.
Đó là đạo cụ đoàn phim dùng để bố trí cảnh quay, khá là nặng.
“A!”
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý!”
“Bạn học, em không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?!”
Bên này ồn ào khiến mọi người xung quanh chú ý, Thẩm Sơ ôm tay, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói đầy lo lắng—
“Sơ Sơ? Em bị thương à?!”
Thẩm Dật bước nhanh tới, trên mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Bị rơi trúng chỗ nào?!”
Tạ Thời Minh cũng biến sắc, nhanh chóng bước tới cạnh Thẩm Sơ.
Hai người trực tiếp đẩy Trình Mạn Tâm ra một bên.
Ban đầu còn đang lo lắng cho Thẩm Sơ- Trình Mạn Tâm: “…”
Được thôi, lát nữa cô quay lại vậy.
Hai anh em Tề Nguyên An và Tề Nguyên Tư đang cãi nhau cũng chạy tới, ngoài ra còn có Hứa Vinh Hoa—mà nói thật, Hứa Vinh Hoa vốn đã định đến từ lâu rồi, dù gì cũng là đứa nhỏ quen biết từ trước, nhưng hắn ta là đạo diễn, bận rộn đến mức không có thời gian, giờ thì đành phải tạm ngưng công việc—
“Thế nào rồi? Không sao chứ?!”
Chẳng mấy chốc, xung quanh Thẩm Sơ đã bị vây kín bởi một đám người…
Thẩm Sơ, người chỉ bị rơi trúng tay một chút: “…."
Mau!
Mau đưa cậu đến bệnh viện đi!
Không thì lát nữa tay hết đau mất!
Đám người đang vây xem: “…..”
Tình huống gì đây?!
Sự việc hình như không như họ nghĩ…
Tự nhiên có cảm giác bị vả mặt… Ai là người nói Thẩm Dật ghét đứa em trai không cùng huyết thống này vậy? Vừa rồi không phải là người đầu tiên lao đến sao? Còn nữa, ai là người nói Tạ thần chỉ là người có giáo dưỡng tốt nên mới khách sáo với Thẩm Sơ?
Vừa rồi tốc độ chạy tới cũng không chậm đâu!
Cho nên tình…. huống bây giờ là như thế nào đây?!
---
Cổ tay Thẩm Sơ chỉ bị đập trúng một chút, ban đầu đúng là hơi đau, nhưng dần dần cũng đỡ rồi, bị mọi người vây quanh như vậy, cậu cũng hơi ngại, nhưng mà… anh hai lại nguyện ý chủ động lại đây—
“Ái da, vẫn còn đau.”
Thẩm Sơ giơ tay ra trước mặt Thẩm Dật: “Anh hai thổi thổi giúp em được không?”
Thẩm Dật: “…..”
Xem ra cái bánh bao trắng nhỏ này không sao rồi!
Thẩm Dật trừng mắt nhìn Thẩm Sơ một cái: “Còn đòi anh thổi giúp? Có muốn anh đưa em đi bệnh viện luôn không?”
“Cái đó thì không cần.”
Thẩm Sơ lặng lẽ sáp lại gần Thẩm Dật, cười tít mắt: “Đưa đến phòng y tế là được rồi.”
Thẩm Dật hơi cau mày: “Vẫn đau à?”
“Đúng vậy đúng vậy, phải để anh hai thổi thì mới hết đau.”
Thẩm Dật: “…”
Lớn tướng rồi mà còn làm nũng trước mặt bao nhiêu người thế này…
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười to—
“Thẩm Sơ, cậu đủ rồi đấy ha ha, không thấy mất mặt à?”
Thẩm Sơ còn chưa kịp nói gì, Thẩm Dật đã liếc qua trừng mắt một cái: “Em trai tôi làm nũng với tôi thì sao lại mất mặt?”
Tề Nguyên Tư: “…”
“Cậu nói em trai tôi làm gì?” Tề Nguyên An liếc Thẩm Dật một cái.
Thẩm Dật khoanh tay cười lạnh: “Sao? Ghen à? Em trai cậu không làm nũng với cậu chứ gì?”
Tề Nguyên An: “… Chỉ em trai cậu mới làm nũng!”
“Đúng thế, em trai tôi đáng yêu muốn chết.”
Thẩm Sơ: “….”
Tề Nguyên Tư: “…”
Tạ Thời Minh ho khẽ một tiếng, kéo Thẩm Sơ lại bên mình: “Em đưa Sơ Sơ đến phòng y tế.”
Tề Nguyên Tư lập tức nói theo—
“À, em cũng đi! Anh trai, các anh tiếp tục quay phim đi ha!”
Để lại hai ông anh còn đang cãi nhau, ba cậu em nhanh chóng rút khỏi “chiến trường”…
---
“Thật bó tay, hai người đó cãi nhau từ nhỏ đến lớn, không thấy chán sao?”
Thẩm Sơ bĩu môi: “Ai bảo lúc nãy cậu dám cười nhạo tôi.”
Tề Nguyên Tư tỏ vẻ không chịu nổi: “Làm ơn, nổi hết cả da gà rồi biết không!”
“Có làm nũng với cậu đâu!”
Thẩm Sơ đáp lại đầy lý lẽ—
“Hơn nữa, anh hai tôi ăn chiêu đó mà, nếu tôi không thế, chắc chắn anh ấy còn muốn truy hỏi tôi.”
“Tôi đang cố cầu xin anh hai tha thứ đấy, được không?”
Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Tôi thấy bình thường cậu cũng làm nũng với Lão Tạ hoài mà, chuyện này đối với cậu như cơm bữa—”
“Cái gì? Tôi đâu có?!”
Thẩm Sơ kiên quyết phủ nhận: “Tôi không hề!”
“Xạo! Không tin thì hỏi lão Tạ—”
Tề Nguyên Tư lập tức quay đầu lại: “Lão Tạ, cậu nói xem, Thẩm Sơ bình thường có hay làm nũng với cậu không?”
Thẩm Sơ cũng lập tức nhìn qua, nhưng không hiểu sao lại thấy… hơi chột dạ…