Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 141

Tạ Thời Minh liếc nhìn Tề Nguyên Tư:

“Cậu thường ngày nhìn em ấy làm nũng với tôi làm gì?”

Thẩm Sơ: “…”

Tề Nguyên Tư: “…”

Một câu nói khiến cả hai đều không biết nói gì.

Thẩm Sơ âm thầm véo Tạ Thời Minh một cái.

Vẫn là véo vào eo.

Kết quả vẫn không ăn thua.

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại dịch tay xuống, định véo tiếp —

Nhưng Tạ Thời Minh như mọc mắt sau lưng vậy, tay vừa giơ ra đã bị hắn nắm lấy, còn thuận tiện bóp nhẹ một cái vào lòng bàn tay.

“An phận chút.”

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, cậu đâu có không an phận!

Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh nhìn cả quá trình: “….”

Mẹ nó, không hiểu sao lại muốn thốt lên một câu —

Đôi cẩu nam nam này!

---

Gần đến phòng y tế, Thẩm Sơ bỗng “Aiya” một tiếng như nhớ ra gì đó —

Cậu quên chưa hỏi anh hai là có đoàn đội chuyên nghiệp nào cho cậu mượn dùng không…

Tuy gọi điện hay nhắn tin cũng được, nhưng giáp mặt nói chắc chắn tiện hơn, hơn nữa Mục Dung làm việc quá nhanh, mới chưa tới một ngày mà đã chọn được vài người phù hợp, nên cậu cũng cần chuẩn bị ngay.

“Cậu định quay một tác phẩm à?”

Tề Nguyên Tư nghe cậu nói thế thì thấy hứng thú: “Tôi là người ngoài ngành, có thể tham gia giúp không?”

“Cậu á?”

“Ừ, dù sao cũng là cuối tuần, cuối tuần tôi rảnh mà.”

Tề Nguyên Tư hào hứng xoa tay: “Tôi chưa thử làm việc kiểu này bao giờ, cảm giác khá thú vị. Cho tôi giúp đi, dù sao cậu cũng đang thiếu người mà, tôi làm gì cũng được!”

Thẩm Sơ sờ cằm suy nghĩ, thấy cũng được.

Dù sao chủ yếu là do cậu điều phối, chỉ cần người phụ giúp thôi, nếu có Tề Nguyên Tư hỗ trợ thì cũng tiện hơn.

“Được đấy, vậy quyết định thế nhé!”

---

Dù tay không bị sao, nhưng cậu vẫn mua một lọ thuốc xịt về.

Nhiệm vụ làm diễn viên quần chúng của họ đã hoàn thành, còn Thẩm Dật và đoàn phim thì vẫn đang quay, mà là học sinh thì cũng không thể cứ quanh quẩn ở sân thể dục mãi, nên Thẩm Sơ để lại lời nhắn cho Thẩm Dật— đợi khi nào Thẩm Dật rảnh thì nói chuyện sau.

Giờ cậu đang phải đối mặt với một vấn đề quan trọng khác —

Chỗ anh hai đã lo liệu xong, nhưng người cuối cùng chưa biết cậu về nước… là Thẩm Tùng Quốc!

Ông cụ thật sự không dễ đối phó… dù mấy năm nay tính tình có dịu đi không ít, nhưng vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì vẫn là một cuộc chiến không dễ nhường bước.

Thẩm Sơ nghĩ thầm, sao mọi chuyện lại rối rắm như vậy cơ chứ…

Cậu giơ tay với Tạ Thời Minh: “Nếu tay em bị đập lần nữa? Anh nói xem ông nội có tha thứ cho em không?”

Tạ Thời Minh: “... Sợ là ông chỉ càng giận thêm thôi.”

“Trò trẻ con như thế, sao ông nội có thể không nhìn ra?”

Cũng đúng…

Dù sao thì “gừng càng già càng cay” mà…

Nhưng cay quá thì cậu lại không dám đối mặt!

— Giờ vấn đề không phải là cậu muốn giấu giếm không báo, mà là không biết mở lời kiểu gì?!

Chẳng lẽ cậu phải nhắn một tin nói: Ông ơi, thật ra cháu đã sớm về nước rồi, chỉ là ngại làm phiền đến chuyến đi của ông, nên chưa nói gì. Nhưng anh cả anh hai anh ba đều biết rồi, nên giờ cháu cũng nói cho ông biết luôn…

Nếu nói vậy, chắc cậu sẽ bị ông đánh chết mất?!

“Haizz, một bước sai, kéo theo sai hết. Biết thế hôm mới về nước em nói luôn cho rồi!”

Giờ thì lỡ dở chẳng biết tiến hay lùi…

Tạ Thời Minh: “Anh thấy ông nội cũng sắp về rồi, hay để anh hỏi thử xem, đến lúc đó bọn mình đích thân đi đón ông?”

“Hử? Đi đón ông nội sao?”

Thẩm Sơ ngẫm nghĩ: “Nhưng không phải bọn mình còn phải đi học à?”

Nếu ông biết họ trốn học đi đón, chẳng phải càng giận hơn?

“Không phải trốn học, là xin nghỉ.”

Thẩm Sơ: “…”

Có khác gì nhau?

“Cô giáo Hoa Hoa sẽ cho nghỉ phép .”

Tạ Thời Minh: “Miễn là em đạt thứ hạng như cô ấy yêu cầu trong kỳ thi thử tháng này.”

Thẩm Sơ: “…”

Ra là còn có điều kiện…

“Thế nếu em không đạt thì sao?”

“Phải ký cam kết. Nếu không đạt, bản cam kết đó sẽ được công khai. Đến lúc đó cả trường đều biết, chưa kể còn có thể lan sang trường khác.”

“…..”

Mất mặt lan sang cả trường khác.

Cậu chỉ muốn đi đón ông nội thôi mà!

Hy sinh này quá lớn…

“Trời ạ!”

Lúc này, Tề Nguyên Tư bỗng nhiên hét lên, rồi ôm điện thoại thò đầu qua—

“Này hai người mau lên diễn đàn trường xem đi!”

“Nghe nói kỳ thi thử tháng này, Nam Hoành và Du Bắc sẽ xếp hạng chung… Chuyện quái gì thế này?!”

“Sao lại như vậy?!”

Không chỉ Tề Nguyên Tư đang nói, hình như tin tức đã được truyền đi, Thẩm Sơ bây giờ mới chú ý đến, trong lớp cũng có rất nhiều người đang bàn tán chuyện này.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh liếc nhau —

Đây có phải là dấu hiệu Nam Hoành và Du Bắc sắp sáp nhập không?

“Hình như em .… vướng vào chuyện lớn rồi?”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Anh nói xem, cô giáo Hoa Hoa sẽ yêu cầu em đạt thứ hạng bao nhiêu đây?”

Tạ Thời Minh vỗ vai cậu.

---

Sau khi xác định thời gian Thẩm Tùng Quốc về nước, cuối cùng họ vẫn đi tìm cô Hoa Hoa xin nghỉ nửa ngày.

Nhưng điều kiện là… phải viết giấy cam kết thứ hạng cụ thể…

“Cô nhớ hồi mẫu giáo em luôn đứng nhất nhỉ.”

Cô Hoa Hoa cười tủm tỉm: “Nên dù em mới về nước không lâu, cô vẫn tin tưởng em.”

“Hơn nữa không phải em còn có bạn Tạ Thời Minh sao.

“À đúng rồi, em biết kỳ thi thử lần này Nam Hoành và Du Bắc sẽ xếp hạng chung đúng không? Trường mình rất cần những học sinh như em để làm vẻ vang cho nhà trường, mà đúng lúc này em lại tìm đến cô, vậy nên cô cũng định cho em một mục tiêu nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment