Thẩm Sơ biết rõ căn phòng đó nhỏ đến mức nào, chắc cũng chỉ đủ kê một chiếc giường đơn và một cái bàn, mà còn phải chen chúc lắm mới vừa.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thở dài.
Thật ra điều kiện gia đình của cô ấy ở quê miền Nam cũng không tệ, ít nhất là không cần phải sống trong một nơi chật hẹp thế này. Hơn nữa, với trình độ học vấn của cô ấy, nếu về quê thì cũng có thể tìm được một công việc ổn định. Nghe nói gia đình vẫn luôn khuyên cô ấy về, nhưng cô ấy không chịu.
Còn vì sao không chịu thì... cô ấy cũng không muốn nói rõ.
Chỉ bảo là muốn kiếm được nhiều tiền hơn, nên mới đồng ý tham gia dự án này.
“Em đã xin được thông tin liên lạc rồi, cuối tuần này chúng ta có thể cùng đến gặp chị ấy đó.”
“Ừ.”
Tạ Thời Minh gật đầu: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Còn phải rủ thêm cả Tề Nguyên Tư nữa.
Nhưng mà…
“Em...?!”
“Sao em lại ở đây?!”
Thẩm Sơ trợn tròn mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, cảm thấy rất khó tin —
“Khoan đã, sao em biết mà đến tận đây?!”
Giản Ngôn khoanh tay lại, hừ một tiếng:
“Anh nghĩ chỉ có mình anh mới liên lạc được với anh tôi à?”
“Vậy là em hỏi anh Giản Hành?”
Cuối tuần trước đúng là cậu có liên lạc với cậu và anh Giản Hành, cũng có nói qua về chuyện này.
“Em đã nói gì với anh ấy?”
Anh Giản Hành vốn không phải kiểu người dễ kể chuyện của cậu cho người khác, hơn nữa cậu và thằng nhóc này cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần.
Vậy nên chắc chắn là thằng nhóc này đã nói gì đó, nên anh Giản Hành mới tiết lộ cho nó.
“Nếu em không nói, tôi gọi hỏi anh Giản Hành ngay bây giờ đấy.”
Giản Ngôn bĩu môi:
"Lần trước ở chỗ ông Triệu, nghe anh nói là đang chuẩn bị quay một tác phẩm.
Tôi gọi cho anh tôi, nói là... nói là anh muốn nhờ tôi giúp, nhưng lại ngại mở miệng. Mà anh mới về nước, bạn bè cũng chưa có nhiều, nên anh tôi mới..."
“Thế nên em moi được tin từ anh ấy đúng không?”
Thẩm Sơ hơi bất lực: “Vậy cuối cùng em tới đây làm gì?”
Giản Ngôn có vẻ hơi mất kiên nhẫn, liếc sang chỗ khác:
“Tôi nói rồi mà, là đến giúp anh——”
“Khoan khoan, tôi cũng đến giúp nha, không cần quá nhiều người đâu.”
Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh cũng khoanh tay, bắt đầu cạnh tranh:
"Em tên là gì? Không mời mà tự tiện đến?
“Làm ơn, bọn tôi đang làm việc nghiêm túc, không phải chơi bời đâu. Nếu em muốn gây rối, bọn tôi sẽ méc với anh em đó.”
“Tôi không có gây rối!”
Giản Ngôn giống như chú thỏ con bị chọc tức mà nhảy dựng lên, liếc nhìn Thẩm Sơ, rồi nắm chặt tay phản bác Tề Nguyên Tư:
“Tôi chỉ là—— tôi chỉ muốn đến đây thôi không được à?! Nếu anh ta không đồng ý thì để anh ta nói với anh tôi!”
“Dựa vào cái gì người nhà họ đều có thể làm chuyện này…”
Câu sau cùng cậu ấy nói rất nhỏ, Tề Nguyên Tư nghe không rõ, "chậc" một tiếng, định xắn tay áo lên tiếp tục tranh cãi——
“Thôi được rồi, cứ để em ấy đi theo đi.”
Thẩm Sơ vỗ vai Tề Nguyên Tư:
“Dù sao cậu cũng chẳng làm được gì.”
Tề Nguyên Tư: “??”
Cậu mà nói như thế là tôi tức giận quay lưng bỏ đi luôn á!
---
Tới điểm hẹn không chỉ gặp được Tề Nguyên Tư, mà còn gặp cả Giản Ngôn, điều này khiến Thẩm Sơ không khỏi ngạc nhiên... Thật sự bất ngờ.
Nhưng cậu nghe được câu nói cuối cùng của Giản Ngôn…
Khiến cho Thẩm Sơ cũng phần nào hiểu được — tại sao Giản Ngôn lại có chút địch ý với cậu.
Thì ra là một cậu nhóc mê anh trai, nên ghen?
Hơn nữa vì liên quan đến anh Giản Hành, nên Giản Ngôn cũng có hứng thú với mảng công việc này?
Thẩm Sơ khẽ dùng khuỷu tay chọc Tạ Thời Minh, nhỏ giọng lầm bầm:
“Chúng ta thế này có tính là trông trẻ giúp anh Giản Hành không?”
Đúng lúc đó, đoàn đội do anh hai liên hệ cũng đã đến nơi, cả nhóm cùng nhau đi đến một khu dân cư —— cô gái đồng ý tham gia quay tên là Lý Khả Nhiên, đang thuê phòng tại một khu nhà không xa phía trước, gần ga tàu điện ngầm, tính ra là ngay trung tâm thành phố.
Vậy nên dù chỉ là phòng 5 mét vuông, nhưng tiền thuê cũng không hề rẻ chút nào.
Có điều chỉ miễn cưỡng đủ chỗ cho một người ở.
Lúc Giản Ngôn vừa bước vào, cả người gần như ngơ ngác.
Có lẽ là từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy căn phòng nào nhỏ đến thế — hình chữ nhật, có một chiếc giường đơn chưa tới một mét, bên cạnh là một cái bàn dài để laptop và đủ thứ lặt vặt, thậm chí còn có cả gạo dầu muối mắm và nồi niêu chén bát…
Ngoài việc không có nhà vệ sinh, thì ăn ở ngủ nghỉ đều có thể giải quyết trong căn phòng 5m vuông này.
“Cái này sao mà… bên ngoài không phải còn nhiều phòng và diện tích lắm sao?”
Tạ Thời Minh liếc nhìn Giản Ngôn:
“Đó là khu vực chung, là chỗ của người khác.”
“Nhưng... chẳng phải đây là một căn hộ nguyên căn à ——”
“Em có biết ‘thuê chung’ là gì không?”
Tạ Thời Minh nhướng mày:
“Không biết thì có thể lên mạng tra.”
Giản Ngôn mím môi, không nói gì thêm nữa.
Còn cô gái tên Lý Khả Nhiên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, trông có vẻ khá lúng túng.
Phòng 5m vuông không thể chứa quá nhiều người, nên mọi người chỉ có thể đứng ở khu vực gọi là “phòng khách”.
Nhưng thực ra gọi là “phòng khách” cũng không đúng, vì khu vực chung bên ngoài này thực chất chỉ là một hành lang, chủ nhà đã tận dụng tối đa các không gian để cho thuê, nên phần còn lại chỉ đủ làm lối đi.
Tề Nguyên Tư cũng đứng bên cạnh gãi đầu, nhìn quanh mấy lượt nhưng không nói gì.
Thẩm Sơ thì liếc nhìn Tạ Thời Minh, cảm thấy vừa rồi Tạ Thời Minh có vẻ cố tình “đá đểu” Giản Ngôn? Trước đây khi đối mặt với cậu nhóc này hắn đâu có như vậy — có phải vì cậu nói câu “trông trẻ giúp” nên khiến Tạ Thời Minh không tình nguyện?
Nhưng Tề Nguyên Tư cũng đi theo mà, trông một người hay hai người thì cũng như nhau thôi…
---
“Cái đó…”
Lúc này, Lý Khả Nhiên có chút do dự mà mở miệng nói: “Bình thường tôi làm gì thì làm đúng không?”