“Còn nữa, buổi tối khi tôi đi ngủ thì có thể tắt camera không?”
Mấy người trước mặt đều nhỏ hơn cô, nhưng Lý Khả Nhiên vẫn có chút dè dặt. Nhìn bề ngoài thì chẳng ai ngờ cô ấy lại dám để cuộc sống của mình phơi bày trước ống kính, thậm chí còn là người chủ động liên hệ với Mục Dung…
Thẩm Sơ gật đầu:
“Đương nhiên rồi, bọn em sẽ bảo vệ quyền riêng tư của chị, chị cứ yên tâm.”
“Hơn nữa, thời gian quay cũng không dài, chỉ khoảng một đến hai tháng thôi.”
“Thêm nữa, sau khi lắp máy quay xong, bọn em sẽ không xuất hiện trước mặt chị. Nhưng ngoài giờ làm việc, nếu chị ra ngoài thì bọn em sẽ đi theo ghi hình. Chỉ có một điều là trong suốt thời gian quay, chị cứ sinh hoạt như bình thường nhé.”
Thẩm Sơ nhẹ ho một tiếng, giọng dịu lại:
“Bọn em muốn ghi lại sự chân thực, không phải là diễn xuất, nên nếu phát hiện có sự dàn dựng thì…”
“Chúng em có quyền dừng quay bất kỳ lúc nào.”
“Và lúc đó thì chị sẽ không nhận được tiền… à không, sẽ không nhận được bao nhiêu tiền đâu ạ.”
Lý Khả Nhiên khẽ mỉm cười. Dù chỉ là nụ cười nhạt, nhưng cô ấy thật sự không thấy những lời kia khó nghe.
Thậm chí cô ấy còn cảm nhận được, chàng trai trước mặt là một người tốt bụng.
Điều đó khiến trái tim Lý Khả Nhiên cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn các em. Chị đã đồng ý tham gia quay, thì chắc chắn sẽ làm theo yêu cầu, điều này cũng đã nói rõ ngay từ đầu rồi.”
“Hơn nữa bình thường ngoài công việc ra, chị cũng chẳng có đi đâu, chỉ hay ở nhà học mấy thứ.”
“Học mấy thứ?”
Tề Nguyên Tư buột miệng:
“Chị tốt nghiệp rồi mà?”
“Đúng vậy, nhưng ở Thẩm thị cạnh tranh khốc liệt lắm.”
Lý Khả Nhiên có chút bất lực:
“Em không biết đâu, mấy đồng nghiệp của chị dù lúc rảnh cũng học thêm đủ thứ. Ví dụ như học tiếng Anh hay các ngôn ngữ khác, hoặc mấy thứ liên quan đến chuyên môn. Chị cũng không thể lạc hậu được, nếu không sẽ không theo kịp họ.”
“Ồ ồ…”
Tề Nguyên Tư gãi đầu:
“Vậy chắc mệt lắm ha?”
“Biết sao giờ, ai cũng thế cả. Dù sao thì cũng là đang cố gắng mưu sinh ở thành phố lớn.”
“Với cả, khi còn trẻ thì phải cố gắng một chút.”
…
Thẩm Sơ thuê một căn phòng trống trong cùng toà nhà nơi Lý Khả Nhiên ở, dùng làm “căn cứ” để theo dõi camera.
Như vậy cuối tuần nếu Lý Khả Nhiên ra ngoài, họ có thể lập tức đi theo. Còn ngày thường thì hơi bất tiện vì họ còn phải đi học. Nhưng anh cả bên kia đã nói sẽ tìm người giúp trông giùm, cũng sắp xếp được một phòng trống ở Thẩm thị. Huống hồ ngày thường Lý Khả Nhiên cũng chỉ ở bàn làm việc, hiếm khi đi đâu, nên Thẩm Sơ cũng có thể yên tâm phần nào.
Căn phòng 5 mét vuông đã được lắp đặt xong máy quay. Họ cũng đã thông báo trước với mấy người cùng thuê nhà, đưa chút tiền là ai cũng dễ nói chuyện cả.
Chỉ là sau lưng chắc cũng sẽ có người thì thầm: "Con nhà giàu chắc rảnh rỗi quá nên đi đốt tiền đây mà.”
Nhưng đã nhận tiền thì mọi chuyện đều dễ xử lý, không có ý kiến gì là được.
Khi lắp đặt máy quay xong và rời khỏi nhà Lý Khả Nhiên, cả Tề Nguyên Tư và Giản Ngôn đều trở nên im lặng…
Có lẽ là đều bị sốc một chút.
Thẩm Sơ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà thầm lắc đầu trong lòng.
Con nhà giàu, sao có thể ăn thịt băm?
Có lẽ đây là lần đầu họ thấy một căn phòng nhỏ như vậy mà vẫn có người ở được. Và cũng có thể đây là lần đầu họ nhận ra hoá ra có người có thể ở được một căn phòng nhỏ như vậy.
Tam quan của họ chắc đã bị ảnh hưởng.
Vì vậy mà suốt bao năm ở nước ngoài, gặp đủ kiểu người và chuyện, mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Sơ lại phải tự nhắc mình rằng — thật ra mình đã rất may mắn rồi. Đồng thời cũng mắng bản thân thật ngốc, trước kia lại cứ nắm không bỏ những chuyện không cần thiết.
Rõ ràng cậu còn có rất nhiều điều và người đáng để trân trọng hơn.
Cũng may lần này, cậu có thể làm lại từ đầu.
Nghĩ tới đây, cậu không kìm được mà nghiêng người sát vào Tạ Thời Minh, rồi khi đối phương quay lại nhìn, cậu khẽ cười:
“Thật ra, anh rất tốt.”
Tạ Thời Minh bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng có chút do dự, rồi quay đầu nhìn Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ: “Hả?”
“Sao thế?”
“Phát thẻ người tốt à?”
Tạ Thời Minh cau mày:
“Sau này ít nói mấy câu như thế này.”
Hả?!
Khen anh mà anh còn không thích à?
Thẩm Sơ trợn mắt lườm một cái, lại nhớ đến chuyện lúc nãy Tạ Thời Minh “đá đểu” Giản Ngôn, bèn quay đầu nhìn lại, thấy Giản Ngôn đang ngoan ngoãn đi phía sau. Cậu lại quay sang Tạ Thời Minh, định nói nhỏ gì đó thì thấy Tạ Thời Minh bỗng khựng bước, cau mày nhìn về phía trước.
---
“Tạ Văn Dũng.”
Khi Tạ Thời Minh đọc cái tên này lên, ánh mắt cậu lập tức trầm xuống.
Cậu không ngờ lại gặp Tạ Văn Dũng ở đây.
Ngoài ra còn có cả Tạ Tuấn Trạch, hai người hình như đang tranh cãi điều gì đó.
Khi cậu nhìn thấy Tạ Văn Dũng, thì hai người kia cũng nhìn thấy cậu. Cả ba cùng lúc dừng lại.
Mười năm.
Tạ Văn Dũng ngồi tù mười năm, tính ra thì cũng chỉ mới ra tù được vài năm.
Không ngờ họ cũng sống ở khu này.
Đây là một khu chung cư cũ, tuy nằm trong nội thành nhưng thật ra chỉ là khu nhà đã cũ và đổ nát, vị trí địa lý cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ được cái là gần ga tàu điện ngầm.
Mà người sống ở đây đa số là thuê trọ, cư dân khá tạp nham.
Thấy họ xuất hiện ở đây, trên mặt Tạ Tuấn Trạch hiện rõ vẻ xấu hổ và lúng túng.
Cùng một tòa nhà, lại tình cờ gặp nhau ngay trước cửa, có lẽ là chuyện chẳng ai ngờ tới…
Phòng mà Thẩm Sơ thuê ở tầng một, còn hai cha con họ thì đang định lên lầu.
Đúng là cái duyên c** chó.
Lúc đầu Thẩm Sơ định lơ đi, nhưng liếc mắt một cái, cậu bất chợt phát hiện trên mặt Tạ Tuấn Trạch có vết đỏ — hình như vừa bị đánh?
Cậu khựng lại một chút, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về.
Nhưng khi cậu xoay người định rời đi, thì bị Tạ Tuấn Trạch gọi lại —