“Thẩm Sơ, cậu cố ý đến đây để xem tôi mất mặt đúng không?!”
“……”
Thẩm Sơ quay người lại: “Cậu xem trọng mình quá rồi đấy.”
“Tôi dắt cả đám người đến chỉ để cười nhạo cậu sao?”
“Tôi rảnh rỗi lắm chắc?”
Đi sau cậu còn có nhân viên của đoàn đội do anh hai tìm đến. Sau khi nói xong, Thẩm Sơ quay đầu lại bảo họ có thể rời đi trước, phần còn lại cậu tự lo được.
Người dẫn đầu là một trợ lý của anh hai Thẩm Sơ, thấy vậy liền liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch rồi hỏi: “Bọn em xoay xở được chứ?”
“Ừ, không vấn đề gì.”
Thẩm Sơ gật đầu: “Mọi người cứ đi trước đi, phòng thuê cũng đã sắp xếp xong hết rồi mà.”
“Mấy chuyện điều chỉnh thiết bị còn lại, em lo được.”
Cậu lại cảm ơn thêm lần nữa, khiến trợ lý cùng những người khác vội vàng nói không cần khách sáo, còn dặn dò có chuyện gì thì cứ gọi họ, nói xong mới lần lượt đi lướt qua Tạ Tuấn Trạch và Tạ Văn Dũng rời đi.
Suốt cả quá trình, sắc mặt Tạ Tuấn Trạch vẫn không mấy dễ coi.
Còn Tạ Văn Dũng, từ lúc nhìn thấy Tạ Thời Minh thì bỗng im bặt, vẻ mặt cũng trở nên có chút co rúm…
Mười năm tù, một khi ra ngoài, mọi thứ đều đã trở nên xa lạ.
Huống chi sống trong tù cũng chẳng dễ dàng gì, mười năm không phải quãng thời gian ngắn, đến cuối cùng, thứ gì cũng bị mài mòn.
Đặc biệt là bây giờ thân phận và địa vị của Tạ Thời Minh, đã không còn là điều ông ta có thể chạm tới nữa…
—— Nghĩ đến những chuyện đã làm trước kia, sao có thể không chột dạ?
Thậm chí từ khi ra tù đến giờ ông ta vẫn không dám đi xin việc.
Ngày ngày chỉ ru rú trong nhà, chẳng muốn làm gì, không chấp nhận nổi hiện thực, lại càng sợ phải đối diện với nó, cũng chẳng muốn tiếp xúc với ai, vô cùng bài xích…
Nhưng… nghĩ đến chuyện vừa rồi tranh cãi với con trai…
“Năm ngàn vạn. ”
Bước chân Thẩm Sơ bỗng khựng lại: “Gì cơ?”
Tạ Văn Dũng khẽ hắng giọng:
“Nếu cho tôi năm ngàn vạn, tôi có thể đi xin lỗi…”
“Ba?!”
Tạ Tuấn Trạch kéo mạnh tay ông ta: “Ba điên rồi à?!”
“Ba tưởng người ta ngốc à?! Chỉ vì một câu xin lỗi mà đưa ba năm ngàn vạn?!”
“Ba nói ra mấy lời kiểu đó…”
Mặt Tạ Tuấn Trạch đỏ gay, nghiến răng:
“Ba không biết xấu hổ nhưng con vẫn cần thể diện!”
“Thằng nhãi! Mày dám nói ba mày như vậy à?!”
“Hơn nữa vừa nãy mày còn nhắc chuyện này với tao——”
Tạ Văn Dũng khựng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lại nhìn sang nhóm Thẩm Sơ:
“Tôi chỉ là muốn đổi điều kiện khác thôi…”
Nhưng ông ta nói được hai câu thì lại không nói nổi nữa, vì mấy người đối diện đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh miệt.
Ông ta cũng biết mình ra giá quá đáng, nhưng…
“So với những điều kiện khác, vẫn là đòi tiền thực tế hơn.”
Tạ Văn Dũng vẫn có phần mạnh miệng với con trai: “Con học hành không tốn tiền à? Ở đây không phải trả tiền sao?”
“Con mấy hôm nay cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó, vậy ba đưa ra điều kiện dựa theo suy nghĩ của mình có gì sai?”
“Ba cũng chỉ đang lo cho cái nhà này thôi!”
“Chỉ có con là chẳng nghĩ gì, ích kỷ tùy tiện. Con có nghĩ đến ba và mẹ——”
Vừa nhắc đến Chúc Phương Trân, vẻ mặt Tạ Tuấn Trạch lộ ra chút dao động.
Nhưng ông ta có tư cách sao——
Nếu không có mẹ gánh vác cả gia đình này…
Song nhìn Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch thực sự thấy bức bối vì không thể đè bẹp được Thẩm Sơ.
Dù là chuyện gì đi nữa, cậu ta cũng muốn dẫm Thẩm Sơ dưới chân.
Nhất là hôm đó sau khi Thẩm Sơ rời đi, Giản Tử Trạc đã gọi riêng cậu ta ra, tát cho một cái, bảo cậu ta đừng có nhiều chuyện… Làm Tạ Tuấn Trạch sao có thể nuốt trôi cục tức đó.
Vì vậy…
“Tôi thi hơn cậu bao nhiêu điểm, thì nhân lên một trăm lần——”
Tạ Tuấn Trạch dùng ánh mắt ngăn Tạ Văn Dũng nói tiếp: “Nếu cậu không đồng ý, thì cứ tính như vậy là được.”
Tạ Văn Dũng đành phải câm miệng.
Có tiền vẫn hơn không có.
Chỉ là không biết phía bên kia có đồng ý không.
Dù sao thì ông ta tin rằng, một khi con trai ông ta đã dám cá cược, thì nhất định nắm chắc phần thắng.
Trong mắt ông ta, chẳng có ai học giỏi hơn con mình cả.
“Sơ Sơ, đừng đồng ý——”
Tạ Thời Minh quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ, nhưng lại thấy cậu trực tiếp nhìn hai người trước mặt nói:
“Tôi đồng ý.”
“Thẩm Sơ!”
“Nhưng tôi cũng muốn đổi điều kiện, không đúng, là thêm một điều kiện.”
Thẩm Sơ cười tươi rói:
“Dù sao các người cũng đòi tiền mà, tôi đâu phải kẻ vung tiền như rác.”
Tạ Tuấn Trạch mím môi:
“Cậu muốn thêm điều kiện gì?”
“Tôi muốn Tạ Văn Dũng, không chỉ phải đến trước mộ chú Tạ để sám hối xin lỗi, mà còn phải livestream toàn bộ quá trình đó, kể lại chuyện đã xảy ra, và livestream xin lỗi.”
“Thẩm Sơ, cậu đừng có quá đáng?!”
Thẩm Sơ nghiêng đầu:
“Vậy mấy người đòi tiền kiểu đó thì không quá đáng à?”
“Nói thật nhé, tôi đâu phải đồ ngốc.”
Giọng Thẩm Sơ cực kỳ chân thành:
“Đã là đánh cược, thì phải chơi lớn một lần, sợ hãi rụt rè làm gì.”
“Hồi trước cậu nói tôi phải rời khỏi thành phố B, tôi cũng chẳng sợ, giờ tôi bỏ tiền ra, ba cậu chỉ cần xin lỗi vì việc mình đã làm, thế thì tổn thất gì chứ?”
“Nói thẳng ra… ông ta còn từng ngồi tù đấy?”
Giản Ngôn vẫn im lặng đứng sau, giờ cũng không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Sơ.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra cậu cũng có thể “khắc nghiệt” đến vậy.
Là vì người bên cạnh sao?
Người từng cướp mất thân phận thiếu gia và con trai ruột nhà họ Thẩm, thật sự có thể hòa hợp với nhau ư?
Mà lại còn thân thiết đến mức này?
Giản Ngôn không khỏi cúi mắt xuống.
Vậy nên… cậu ấy thật sự thấy Thẩm Sơ rất kỳ lạ…
Cậu ấy muốn tiếp cận để tìm hiểu.