Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 150

…….

Cuối cùng, Tạ Văn Dũng vẫn cắn răng đồng ý.

Có lẽ là thực sự thiếu tiền.

“Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi thử tháng này.”

Trước khi rời đi, Tạ Tuấn Trạch nhìn Thẩm Sơ, giọng lạnh tanh: “Tôi sẽ không thua cậu đâu.”

Thẩm Sơ: “Ồ."

“Vậy cậu cố gắng lên.”

Chọc tức người khác, cậu có cả một bí kíp.

Sau khi chọc cho Tạ Tuấn Trạch tức bỏ đi, Thẩm Sơ quay người lại định nói chuyện với Tạ Thời Minh, nhưng lại thấy hắn im lặng nhìn cậu.

Ừm…

“Khụ, cái đó, tôi cùng em trai Giản đi vào phòng xem trước nhé, hai người cứ trò chuyện ngoài này ha?”

Tạ Thời Minh không nói gì, chỉ mặt mày lạnh tanh kéo Thẩm Sơ ra ngoài.

“Ê ê, hai người nói chuyện cho tốt vào nhé!”

Tề Nguyên Tư còn ở phía sau lớn tiếng dặn dò, nhưng Thẩm Sơ thì gần như nghe không lọt tai, trong lòng chỉ nghĩ: cậu nói thì có ích gì, có bản lĩnh thì giữ Tạ Thời Minh lại đi!

Tim cậu run như cầy sấy…

Đến khi Tạ Thời Minh kéo cậu tới một góc khuất trong khu nhà, Thẩm Sơ khẽ ho một tiếng rồi chủ động lên tiếng:

“Cái đó, em hơi bốc đồng! Là lỗi của em!”

“Anh ơi, em biết sai rồi!”

“Nhưng nếu anh nói em không nên đồng ý vì sợ em thua, thì chẳng phải là không tin em có thể thi tốt sao!”

Tạ Thời Minh: “……”

“Em giỏi ăn nói thật đấy.”

Thẩm Sơ: “Cũng tàm tạm thôi, bình thường mà bình thường mà~”

“Đừng có lươn.”

Tạ Thời Minh hít sâu một hơi:

“Làm mấy chuyện kiểu này ngốc lắm, Thẩm Sơ.”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

Tạ Thời Minh hiếm khi nghiêm giọng:

“Em việc gì phải đồng ý với họ? Anh có cách của anh, mấy năm nay anh đâu phải——”

“Nhưng vì anh nên em thấy chẳng có gì là không đáng cả.”

Câu nói ấy khiến Tạ Thời Minh nghẹn lời.

Thẩm Sơ liếc nhìn hắn, rồi lại cụp mắt xuống, gãi gãi má.

“Em biết vụ cá cược này đúng là hơi ngốc thật, cũng không quá cần thiết, nhưng nếu em thắng, để Tạ Văn Dũng phải trả giá vì việc mình đã làm, chẳng phải là cách đơn giản nhất sao?”

“Ông ta lừa tiền chú Tạ, nhưng lại là em trai ruột của chú Tạ, hơn nữa khoản tiền đó là chú Tạ chủ động chuyển, căn bản không thể nói rõ được, cũng không có bằng chứng lừa đảo…”

“Em thấy cách này đơn giản và trực tiếp nhất rồi.”

Thẩm Sơ kéo tay Tạ Thời Minh: “Thôi mà, anh đừng giận nữa.”

“Anh nên tin tưởng em chứ.”

Dù sao thì cậu cũng có ký ức học tập của hai đời! Có bàn tay vàng cơ mà!

Lúc này không dùng thì còn đợi đến khi nào?!

“Em siêu giỏi luôn đó!”

Vừa nói, Thẩm Sơ vừa giơ nắm tay lên như thể đang động viên bản thân.

“Nhưng cuối tuần em còn phải bận việc.”

“Còn mỗi một cuối tuần thôi mà.”

“Em chưa từng thi cử trong nước.”

Kiếp trước thi quá trời rồi còn gì…

“Em siêu giỏi mà!”

Thẩm Sơ chỉ có thể nói như vậy.

Ừ, cậu giỏi đến đáng sợ.

Đây là lời nói thật.

Nhưng lọt vào tai Tạ Thời Minh thì lại không phải như vậy——

“Vậy từ giờ đến cuối tháng, mỗi tối đều phải chăm chỉ.”

Thẩm Sơ: “?”

“Anh sẽ cùng em ôn tập.”

“Tất cả các môn.”

Thẩm Sơ: “……Mỗi ngày đều ôn đủ các môn?”

Tạ Thời Minh: “Không thì sao?”

“Kỳ thi thử cho em thi một môn thôi à? Mạnh môn nào thì thi môn đó?”

“……”

Thẩm Sơ muốn khóc mà không khóc nổi.

Cậu đâu có muốn tự ép mình khổ thế này!

Nhưng… nhìn đôi mày đang nhíu chặt của Tạ Thời Minh, cậu lại chẳng nỡ nói lời từ chối.

Trời ơi, cậu đúng là mềm lòng mà.

Nhưng mà——

“Nếu em nghe lời anh, vậy có thưởng gì không?”

“Thưởng?”

Tạ Thời Minh bỗng khựng lại, giọng cũng chậm rãi hơn: “Em muốn thưởng cái gì?”

“Ừm… em chưa nghĩ ra.”

Tạ Thời Minh nhìn chằm chằm Thẩm Sơ:

“Vậy để anh nghĩ giúp em nhé?”

“Hả? Anh nghĩ giúp em?”

Thẩm Sơ chớp mắt, là cậu muốn được thưởng, phần thưởng không phải do cậu nghĩ ra sao?

“Anh giúp em như thế nào——”

“Bạn trai, có muốn không?”

---

Bạn trai...?

Thẩm Sơ ngẩn người.

Bạn trai?!

“Anh… Tạ Thời Minh, anh đang, anh đang nói cái gì vậy?”

Hiếm khi cậu lại nói lắp như vậy.

Thẩm Sơ thậm chí còn có chút hồi hộp khi nhìn Tạ Thời Minh.

Từ góc độ của Tạ Thời Minh, có thể thấy rõ hàng mi Thẩm Sơ đang khẽ run lên.

Giọng hắn chậm rãi hơn bao giờ hết:

“Không thích con trai à?”

“Anh tưởng cậu em và anh Giản Hành như vậy, nên em cũng có thể tiếp thu…”

“Hai người họ… đúng là như vậy thật… nhưng không có nghĩa là em cũng thích con trai …”

Thẩm Sơ lắp bắp phản bác, thực ra cậu cũng không biết đây có phải phản bác không, chỉ là——

“Sao anh lại hỏi thẳng em có muốn bạn trai không?”

“Lỡ em muốn tìm bạn gái thì sao?”

Tạ Thời Minh nâng mắt lên, nhìn Thẩm Sơ:

“Vậy em đã từng nghĩ chưa?”

“Hả?”

“Nghĩ xem muốn tìm bạn trai hay bạn gái?”

“Em…”

Em chưa từng nghĩ tới a!

Tự dưng hỏi vấn đề này…

“Chẳng phải em muốn được thưởng sao? Vậy giờ nghĩ luôn đi.”

Thẩm Sơ trợn tròn mắt:

“Không phải chứ, anh định tìm bạn trai cho em thật à?”

“Nhưng em còn chưa đủ tuổi mà!”

“Vị thành niên yêu đương là phạm pháp đấy!”

Tạ Thời Minh nhìn cậu, gật đầu một cái thật nhẹ.

“Ừ, anh biết rồi.”

Thẩm Sơ: “?”

Biết cái gì mà biết?!

“Vậy nên, nghĩ cho kỹ vào, ngoan.”

Tạ Thời Minh xoa đầu Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “……”

“Người ta lên đại học mới bị giục yêu đương, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà anh đã bắt đầu giục rồi…”

Bình Luận (0)
Comment