Ánh mắt của Thẩm Sơ lệch sang một bên, lầm bầm: “Vừa mở miệng đã nói muốn em tìm bạn trai…”
Cũng không phải không có cảm giác, hay là không ý thức được gì.
Nhưng lại không chắc chắn, không dám khẳng định đó là gì, cứ cảm thấy mơ hồ, không chân thật.
Ngay cả muốn hỏi cũng không dám mở miệng…
“Á! Anh phiền quá đi!”
Thẩm Sơ đẩy Tạ Thời Minh một cái: “Em còn phải chuẩn bị cho kỳ thi thử nữa, không muốn nghĩ mấy chuyện này đâu!”
“Anh đừng giục em kết hôn!”
Thẩm Sơ nói xong: “…”
“Không phải, ý em là…”
Tạ Thời Minh không nhịn được bật cười: “Em còn nghĩ đến chuyện kết hôn rồi à?”
“…Nói hớ thôi không được à!”
“Được rồi, vậy thì tập trung vào thi cử trước.”
Tạ Thời Minh dịu dàng xoa đầu Thẩm Sơ: “Tối nay về là bắt đầu ngay đấy.”
“…”
Biết thế vừa nãy đã không nói cho rồi.
…..
Chuyện quay chụp diễn ra rất suôn sẻ, chỉ trừ đoạn nhạc đệm ngắn chen ngang vừa nãy —
Kết quả là đến tối còn phải học bài…
Thẩm Sơ lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, trời vẫn còn nóng, cả ngày ở ngoài chỉ muốn về tắm một cái cho mát.
Nhưng trong phòng tắm thì đầy hơi nóng, hơi nước bốc lên khiến cậu nóng đến mức khó chịu.
Nếu không phải vì không tiện thì chỉ muốn mặc q**n l*t đi ra, để người khô hoàn toàn rồi mới mặc đồ, chứ người còn ẩm ướt mà mặc đồ vào thì cực kỳ khó chịu…
Nhưng lại không thể không mặc.
Vì vậy mấy hôm trước, Thẩm Sơ đã đi tìm Thẩm Minh Châu, hỏi ông có cái áo ba lỗ người già nào không.
Thẩm Minh Châu: “…”
Lúc đó vẻ mặt của ông như muốn vỡ ra vậy…
Nhưng cuối cùng vẫn mua cho cậu, là áo mới tinh.
Vừa rộng vừa thoáng khí, mặc sau khi tắm rất thích hợp.
Bên dưới mặc thêm chiếc quần đùi rộng thùng thình.
Hoàn hảo!
Chỉ là hai hôm nay Thẩm Sóc và Thẩm Tùy có về nhà, mỗi lần cậu tắm rửa xong xuống uống nước, lúc gặp họ, hai người họ đều nhìn cậu với biểu cảm một lời khó nói hết.
Tối qua gọi video với Thẩm Dật, xác nhận chuyện đoàn đội đã đến hỗ trợ, biểu cảm của anh hai thể hiện sự ghét bỏ ra mặt, còn bảo cậu vứt ngay bộ đồ đó đi.
Hừ, bọn họ đâu có hiểu gì!
Đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là mặc thoải mái!
Còn thoải mái hơn mấy bộ đồ ngủ bằng lụa ấy chứ.
Mặc bền, xài lâu.
Có thể kéo rộng thế nào cũng được, hoàn hảo.
Thẩm Sơ vừa lau tóc, vừa kéo quần áo cho thoáng, đi đến cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Tạ Thời Minh đang ở sau vườn dưới lầu.
Thật kỳ lạ, mấy hôm nay mỗi lần cậu đi tắm, hắn đều nói muốn ra ngoài đi dạo, cũng thấy nóng à?
Sau vườn có bóng cây, tầm giờ này đúng là mát thật, chỉ là hơi nhiều muỗi, Thẩm Sơ đã bị đốt mấy nốt.
Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới lại thấy ngứa.
Cả bụng cũng bị muỗi cắn nổi mẩn đỏ.
Dù có gọi người xịt thuốc muỗi khắp nhà cũ, cũng chẳng ăn thua…
Thẩm Sơ vừa quay đi tìm thuốc bôi ngứa, vừa nhắn tin cho Tạ Thời Minh —
[ Không phải nói là ôn bài sao? Em tắm xong rồi, mau lên đây đi.]
Chưa đầy một lát —
[ Biết rồi.]
[ Lần sau nhắn ngắn gọn thôi là được rồi.]
[ Ờ.]
Yêu cầu cũng nhiều phết đấy!
Chưa đến một phút sau, người đã lên đến nơi.
Khi mở cửa, Thẩm Sơ đang vén áo lên, cúi đầu bôi thuốc cho nốt muỗi đốt trên bụng.
Cậu ngồi trên giường, mà ngồi cũng chẳng đàng hoàng, một chân vắt lên, chắc là mới bôi thuốc ở chân nên ống quần kéo lên cao.
Mà vốn đã mặc quần đùi ngắn…
Không biết muỗi chui vào kiểu gì mà bên trong đùi gần đầu gối cũng bị đốt thành cục nhỏ.
Nốt đỏ nổi bật trên làn da trắng ngần, lại vừa mới bôi thuốc xong, nhìn còn có vẻ bóng bóng, ươn ướt…
Nhìn lên nữa, đến gốc đùi cũng trắng muốt.
Thậm chí còn trắng hơn.
Tạ Thời Minh quay đầu sang chỗ khác: “Anh hai nhờ người mua cho em rất nhiều bộ đồ ngủ, cũng thoáng và mát, sao không mặc mấy bộ đó?”
“Nhưng bộ đồ này cũng là ba nhờ người mua cho mà, cũng không thể bỏ không mặc.”
Bôi thuốc cũng nhanh, Thẩm Sơ đã thả vạt áo xuống, giờ lại cúi đầu kéo áo: “Áo này là cotton 100% đấy.”
“Càng ngày càng hở.”
“Hửm?”
Thẩm Sơ nghe không rõ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói, thi đậu đại học rồi thì đừng ở ký túc xá.”
“Hả?”
Chủ đề sao lại nhảy đến đây rồi?
Thẩm Sơ nghiêng đầu: “Em phát hiện dạo này anh toàn nói mấy lời kỳ cục.”
“Ừ.”
Tạ Thời Minh gật đầu, thở nhẹ một tiếng: “Sơ Sơ, anh đã rất kiên nhẫn rồi.”
“..…”
Nghe không hiểu!
Hai chủ đề này liên quan gì đến nhau?
…..
Sau đó, Thẩm Sơ rất bận rộn.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu đi học, cuối tuần đến chỗ Lý Khả Nhiên, buổi tối còn phải học bài, cả ngày trừ lúc ngủ ra thì cuộc sống có hơi buồn tẻ.
Hơn nữa không hiểu sao, mỗi lần đến chỗ Lý Khả Nhiên, Tề Nguyên Tư và Giản Ngôn còn tích cực hơn cả cậu?
“Chị ấy mỗi ngày đều học đến rất khuya.”
Giản Ngôn bỗng mở miệng: “Cũng gần như không ra ngoài, không xã giao, không gọi đồ ăn ngoài.”
“Ăn uống cũng rất đơn giản.”
“Nhưng công việc ở Thẩm thị không phải cũng ổn sao? Tiền lương đâu có thấp, vào được cũng khó.”
Giọng điệu của Giản Ngôn thậm chí có chút hoang mang: “Sao chị ấy lại phải vất vả như vậy?”
Rõ ràng công việc đã tốt hơn nhiều người rồi mà.
Câu này là nói với Thẩm Sơ.
Mặc dù chính Giản Ngôn có thể cũng chưa nhận ra, nhưng mỗi lần cậu ấy nói chuyện, đều nói với Thẩm Sơ.
Tạ Thời Minh nhìn Giản Ngôn một cái, rồi giống như mọi lần, lên tiếng cắt ngang câu chuyện——