“Một mình phấn đấu ở thành phố B, không cực khổ thì làm sao sống nổi?”
“Không phải ai sinh ra cũng đã không lo cơm áo gạo tiền.”
“Mà tình trạng này, thật ra chỉ là một lát cắt rất nhỏ trong xã hội thôi.”
“Vậy chúng ta làm thế này có ý nghĩa gì không? Có tác dụng gì không?”
Giản Ngôn nhìn về phía Tạ Thời Minh, rồi lại nhìn sang Thẩm Sơ:
“Liệu có thể thay đổi được gì không?”
Thẩm Sơ chớp mắt:
“Không biết, không chắc, không rõ.”
“…”
“Anh—”
“Ê, mọi người mau nhìn kìa!”
Lúc này, Tề Nguyên Tư chỉ vào màn hình giám sát, đột nhiên lên tiếng:
“Chị Khả Nhiên sắp ra ngoài à? Vậy chúng ta mau đi theo?”
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, cuối tuần ở nhà Lý Khả Nhiên có ý định ra ngoài.
Tề Nguyên Tư lập tức trở nên hăng hái, như thể sắp làm chuyện gì quan trọng lắm vậy.
“Đi thôi?”
“Khoan đã, chắc chỉ ra nghe điện thoại thôi.”
Thẩm Sơ vội gọi người lại, chỉ vào hình ảnh Lý Khả Nhiên trên màn hình:
“Chị Khả Nhiên mỗi lần đi làm đều mang theo bình xịt chống kẻ xấu, mà cái đó hiện vẫn đang đặt trên bàn.”
“À… vậy thôi.”
Tề Nguyên Tư nhìn lại, đúng là cô ấy chỉ ra nghe điện thoại.
Cậu ta lúc nãy không để ý, hoá ra là điện thoại của Lý Khả Nhiên reo lên.
Dù gì thì trước nay Lý Khả Nhiên rất ít khi nghe điện thoại.
Cuộc sống ngoài công việc thì có thể nói là vô cùng nhàm chán, tẻ nhạt.
Nhưng không hiểu sao, Tề Nguyên Tư và Giản Ngôn lại có thể ngồi yên ở đây, chưa bao giờ than là không chịu nổi.
Thậm chí khi có người mới được chọn làm đối tượng quay chụp tiếp theo, họ cũng muốn theo cùng.
"Tôi thấy sau khi quay xong, chúng ta có thể—”
“Con không muốn về nhà!!”
Trong màn hình giám sát bỗng vang lên tiếng nói chuyện đầy kích động, như thể đột nhiên bộc phát——
Tề Nguyên Tư suýt nữa giật mình.
Gì vậy chứ?
Nhưng trong màn hình lại không thấy bóng dáng Lý Khả Nhiên, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy ngày càng kịch liệt, âm lượng ngày càng lớn.
“Con đang làm việc ở đây, sao cứ phải bắt con về nhà?!”
“Cái gì mà tuổi này thì nên kết hôn sinh con?!”
“Ai nuôi con? Không đi làm thì ai cho con tiền?!”
“Tại sao con nhất định phải dựa vào đàn ông chứ?!”
Thẩm Sơ và Tề Nguyên Tư nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Theo lý thì họ không nên làm chuyện “thừa thãi”, nhưng giọng của Lý Khả Nhiên nghe như sắp sụp đổ, giống như đã kìm nén rất lâu.
Nhưng chuyện này chắc cũng là chuyện riêng tư của cô ấy?
Việc quay chụp thì có thể, cũng yêu cầu người được quay giữ nguyên trạng thái sinh hoạt thường ngày, nhưng nếu liên quan đến chuyện cá nhân, thì thông thường sẽ tránh đi.
Không phải cái gì cũng cần đưa hết vào ống kính.
Mục tiêu của Thẩm Sơ chỉ là tái hiện lại trạng thái thường nhật cơ bản của Lý Khả Nhiên là đủ rồi.
Nhưng trong tình huống này…
“Chắc chị ấy cũng không muốn có người tới làm phiền đâu.”
Không ngờ lúc này Giản Ngôn lại lên tiếng:
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tránh làm phiền chị ấy thì hơn.”
Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng.
Giờ thật sự không thích hợp để đến quấy rầy Lý Khả Nhiên…
Không ai muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Huống hồ giữa họ và Lý Khả Nhiên chưa thân đến mức đó, hơn nữa lại nhỏ tuổi hơn, giờ có đến chắc cũng chỉ khiến mọi chuyện gượng gạo thêm mà thôi.
Thẩm Sơ nghĩ, ít nhất khi chị ấy sẵn sàng tâm sự, họ có thể là người lắng nghe.
Nhưng Thẩm Sơ không ngờ biến cố lại đến nhanh như thế…
Sáng hôm thi thử, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh vừa đến trường thì đã nhận được điện thoại từ Thẩm thị.
Là người phụ trách theo dõi camera báo tin cho cậu.
Người đó nói, Lý Khả Nhiên đã mất tích.
Ban đầu thấy cô ấy không đến công ty, còn tưởng là xin nghỉ.
Nhưng khi hỏi nhân sự thì lại không có bất kỳ đơn xin nghỉ nào.
Sau đó họ liên lạc với cô ấy, nhưng gọi cách nào cũng không được…
“Làm sao bây giờ? Bên các cậu có liên lạc được với Lý Khả Nhiên không?”
“Cô ấy đã gặp chuyện gì? Tự dưng không đến công ty cũng không liên lạc được là sao?”
“...Nhưng chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, chỉ là bây giờ không rõ tình hình cụ thể thế nào!”
Nghe đến đây, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nhìn nhau, cả hai cùng nghĩ đến một khả năng.
Thẩm Sơ quay người muốn lao ra ngoài.
“Sơ Sơ! Em biết tìm chị ấy ở đâu sao?!”
Tạ Thời Minh vươn tay kéo cậu lại.
Hắn nhìn Thẩm Sơ, khẽ thở dài:
“Anh không bảo em không cần đi, mà là em biết đi đâu để tìm được chị ấy sao?”
“Nếu không thì cứ thế chạy ra ngoài, cũng chẳng ích gì.”
Thẩm Sơ vẫn còn khá bình tĩnh: “Lúc xác định người được quay là chị Khả Nhiên, em đã nhờ chị Mục Dung đưa cho chị ấy một bảng khảo sát, để hiểu rõ tình trạng tổng thể trước khi quay, tiện so sánh với kết quả sau quay… Trong đó có hỏi về những nơi chị ấy thường lui tới, tụi mình có thể đến đó tìm thử.”
“Cũng có thể gửi cho cảnh sát một bản, chắc công ty cũng đã gửi rồi?”
“Nhưng em muốn đích thân đi tìm.”
“Thời gian vừa rồi, em nhận ra chị Khả Nhiên không ổn về mặt cảm xúc, nhưng…”
Thẩm Sơ mím môi:
“Lẽ ra tụi mình nên trò chuyện với chị ấy sớm hơn, không thể chỉ vì sợ đụng chạm đến chuyện riêng tư mà không dám lên tiếng—”
“Sơ Sơ, chưa chắc đã có chuyện gì đâu.”
Tạ Thời Minh cất giọng nhẹ nhàng trấn an:
“Anh đi cùng em, được không?”
“Có anh ở đây, em không cần sợ gì hết.”
Sáng hôm đó thi thử, hai người họ xin nghỉ sớm, nên Tề Nguyên Tư chắc chắn biết.
Sau khi biết rõ tình hình, cậu ta cũng đòi đi theo.
“Hai người có trách nhiệm, thì tôi cũng có!”
"Hai người nghĩ tôi có thể yên tâm ngồi làm bài được à?”
Tề Nguyên Tư tất nhiên không thể tĩnh tâm thi được, hơn nữa bỏ buổi thi thử này cũng chẳng sao, nhưng Thẩm Sơ thì…