Cậu ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ, lại phát hiện trên mặt cậu hoàn toàn không có chút do dự hay chần chừ nào.
Ngay cả Tạ Thời Minh cũng không nói gì.
Thậm chí còn chưa từng đề cập tới chuyện này.
Nghĩ một lát, Tề Nguyên Tư vỗ vai Thẩm Sơ một cái: “Cậu vẫn y như hồi nhỏ.”
Rồi không nói thêm gì nữa.
Sau đó, ba người họ cùng xin nghỉ, giải thích tình hình. Cô giáo Hoa Hoa cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn bọn họ phải giữ liên lạc với phía cảnh sát, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Còn về phần Giản Ngôn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không gọi cậu ấy.
Dù sao cũng đang trong kỳ thi thử, không thể vì việc này mà gọi người ta ra được.
Chờ đến khi họ tìm được người rồi thì nói sau.
Thẩm Sơ xuất bảng khảo sát ra, liên hệ với người tìm người bên Thẩm thị, chuẩn bị chia nhau đi đến các địa điểm khác nhau để tìm kiếm.
Thực ra những nơi Lý Khả Nhiên ghi vào bảng khảo sát cũng không nhiều.
Bởi vì bình thường cô ấy không hay ra ngoài, nên những chỗ thường lui tới cũng chỉ có vài nơi.
Hơn nữa nhìn vào danh sách đó, đa số đều là những nơi có phong cảnh đẹp.
Chắc là khi nào cần xả stress thì mới đi đến đó.
…
Quá trình tìm kiếm thật ra không quá khó khăn.
Nhưng tình hình thực tế lại không đơn giản như vậy.
—— Người đầu tiên tìm được Lý Khả Nhiên là nhóm của Thẩm Sơ.
Ở ngoài thành phố, trong một toà nhà cao tầng mà trước đây Lý Khả Nhiên từng thuê, có tổng cộng 30 tầng, và cô ấy từng ở tầng cao nhất.
Vì địa điểm này khá đặc biệt, nên trước đây Thẩm Sơ từng hỏi qua.
Lý Khả Nhiên khi đó chỉ trả lời đơn giản rằng, lúc còn sống ở đây, cô ấy hay lên sân thượng hóng gió, lâu dần thành thói quen.
Dù sau này đã dọn đi, thỉnh thoảng vẫn quay lại nơi này ngắm cảnh.
Vì cảm giác đứng ở đó, mọi tâm sự đều như được giải tỏa.
Vậy nên nơi đầu tiên Thẩm Sơ chọn tìm đến chính là nơi này.
Cậu hy vọng sẽ không gặp Lý Khả Nhiên ở đây.
Nhưng khi leo lên sân thượng, cậu vẫn nhìn thấy cô ấy.
Lý Khả Nhiên đang ngồi trên sân thượng, đôi mắt đỏ hoe.
Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Nghe thấy có tiếng động, cô ấy quay đầu nhìn nhóm Thẩm Sơ, ngạc nhiên, mấp máy môi, khẽ khàng nói:
“Xin lỗi…”
“Tôi quá mệt mỏi.”
“Các em có thể đừng lại gần được không…”
“Được, được, chị Khả Nhiên, bọn em sẽ không lại gần đâu.”
Tề Nguyên Tư hơi hoảng hốt:
“Chị tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột—”
“Tôi không biết… tôi chỉ… tôi thật sự không biết nữa.”
Sắc mặt Lý Khả Nhiên trống rỗng, thậm chí có phần hoang mang: “Đêm qua, ba mẹ tôi lại gọi điện cho tôi.”
“Họ bắt tôi phải quay về, nói tôi tuổi này rồi mà không chịu kết hôn sinh con thì sẽ cắt đứt quan hệ với tôi.…”
“Buồn cười thật đấy, giờ mà cũng nói ra được mấy kiểu lời đó.”
“Nhưng tôi biết họ không nói đùa, họ điên cuồng đến mức ..…”
“Họ nói tôi phải về báo hiếu, nhưng tôi có từ chối quay về đâu? Tôi chỉ muốn kiếm đủ tiền, thật nhiều tiền…”
Lý Khả Nhiên mấp máy môi, nhìn Thẩm Sơ bọn họ, rồi đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp.
“Xin lỗi…”
“Lẽ ra tôi không nên kể mấy chuyện này với các em—”
“Chị Khả Nhiên, chị hoàn toàn có thể nói với bọn em.”
Thẩm Sơ lập tức lên tiếng cắt ngang: “Chị xuống trước đi được không? Chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
“Tôi…”
"Reng reng reng——”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến cả không gian như đông cứng lại. Thẩm Sơ có thể thấy rõ sắc mặt Lý Khả Nhiên bỗng trở nên căng thẳng.
Như thể không thể thở nổi nữa, cả tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Tôi không muốn nghe máy! Tôi không muốn nói chuyện với họ—”
“Tại sao họ cứ phải ép tôi mãi thế?! Từ nhỏ đến lớn tôi đã luôn làm theo ý họ, học hành chăm chỉ, thi vào trường họ muốn, nhưng vì sao sau khi tốt nghiệp lại cứ không ngừng ép tôi kết hôn sinh con?! Lẽ nào cuộc đời tôi chỉ có giá trị khi có học vấn để sau này ‘gả cao’ hay sao?!”
“Vô số lần rồi, tại sao họ cứ nghĩ mỗi lần tôi phản đối đều là vì giận dỗi, vì không muốn nghe lời họ?!”
“Tại sao họ không hiểu được suy nghĩ và lời giải thích của tôi?!”
“Tại sao họ không thèm hỏi một tiếng mà đã tự ý đính hôn cho tôi?!”
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, hết lần này đến lần khác, như thể đang đuổi theo người mà giục giã, tiếng chuông điện thoại chưa dừng được bao lâu đã lại vang lên.
Giống như không chờ đến lúc tự động ngắt mà đã lập tức gọi lại.
Giống như biết người bên này cố ý không nghe, nên dùng cách này để thúc giục.
Không chỉ Lý Khả Nhiên, ngay cả Thẩm Sơ bọn họ nghe xong cũng không khỏi nhíu mày—
Có lẽ không chỉ có chuyện này.
Có lẽ vẫn còn nhiều chuyện khác không thể nói rõ được.… chất chồng lại, cuối cùng trở thành gánh nặng khổng lồ đè lên người Lý Khả Nhiên.
Rồi bùng nổ vào khoảnh khắc này.
Nếu còn bị dồn ép thêm nữa… thì hậu quả thật sự khó lường.
“Chị Khả Nhiên!”
Thẩm Sơ hét lớn một tiếng:
“Thật ra khi đối mặt với họ, chị cũng có những điều không thể nói ra phải không?!”
“Đứng trước ba mẹ, người thân, có những lời thật sự rất khó mở miệng, đúng không?!”
Khuôn mặt Lý Khả Nhiên đầy nước mắt, biểu cảm hoảng loạn, như đang cầu cứu nhìn về phía Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ hít một hơi thật sâu:
“Chị Khả Nhiên, chuyện này… em rất hiểu.”
Nghe đến đây, Tạ Thời Minh không kìm được mà nhìn về phía Thẩm Sơ, gần như không thể phát hiện mà nhíu mày.
“Có những lời, đối với những người thân thiết, thật sự… lại càng khó nói.”
“Khó mà nói rõ, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc họ không hiểu, mình dù có giận cỡ nào, vì tình thân, vì sĩ diện, cuối cùng vẫn không thể thốt ra, đúng không?”
“Cũng có thể chị muốn nói ra, nhưng họ lại không chịu lắng nghe…”
“Hoặc là, chị cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, nói thế nào cho họ hiểu.”
“Nhưng vì sao chị lại đồng ý tham gia quay chụp? Chẳng lẽ không nghĩ mượn cơ hội, thật lòng nói ra suy nghĩ của bản thân, để họ có thể nghe được, thấy được một Lý Khả Nhiên hoàn toàn khác hay sao?!”