Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 154

Mặc dù tính chất hoàn toàn khác nhau——

Trước đây, sự không thấu hiểu từ gia đình đối với nỗ lực hết mình của cậu, phần lớn đều là do chính cậu “tự chuốc lấy”. Lý do là cậu ngại mở miệng, tự đẩy mình vào ngõ cụt. Nhưng cũng có lúc, Thẩm Sơ thật sự rất muốn nói ra, chỉ là cậu không biết bắt đầu từ đâu, lại vừa sợ vừa không dám mở lời.

Sợ không được thấu hiểu, sợ bị cười nhạo.

Càng sợ hơn nếu sau khi nói ra lại bị cho là chuyện bé xé ra to, chẳng đáng để bận tâm…

Mà thật ra, đúng là chẳng đáng — cậu chỉ cần làm tốt phần mình là được.

Nhưng vì cứ giữ mãi trong lòng, lại không biết phải nói thế nào, nên cái sự “muốn theo kịp” kia lại càng trở thành chấp niệm không thể buông bỏ.

Nếu không phải có cơ hội làm lại lần nữa…

Nhưng Lý Khả Nhiên đâu có cơ hội để làm lại. Cô ấy không thể cứ kết thúc ở đây được…

“Chị Khả Nhiên, ít nhất thì hãy nói hết những gì chị muốn nói.”

“Đừng ngại ngần nữa, cũng đừng do dự — hãy thật sự là chính mình.”

“Nếu không thử phá vỡ một lần, sao chị biết được sau bức tường này không phải là một lối đi khác?”

Khoảnh khắc ấy, lời của Thẩm Sơ dường như không giống lời của một cậu thiếu niên tuổi mười tám có thể nói ra.

Không biết từ khi nào, Tạ Thời Minh vẫn luôn quay đầu nhìn về phía cậu, đáy mắt âm trầm, không biết đang nghĩ gì…

Lời nói của Thẩm Sơ như chạm thẳng vào trái tim Lý Khả Nhiên—

Có những lời an ủi của cậu, cảm xúc suy sụp của Lý Khả Nhiên rốt cuộc cũng dần bình phục.

“Thật sự có thể thay đổi được gì sao?”

Trước đây, khi Giản Ngôn hỏi, Thẩm Sơ chỉ trả lời rằng “không biết, không chắc, không rõ”, nhưng lúc này cậu lại gật đầu thật chắc chắn.

“Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, chị Khả Nhiên, chúng ta cùng nhau cố gắng được không?”

“Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Tề Nguyên Tư ở bên cạnh cũng chen vào—

Những việc họ đang làm lúc này còn quá đơn giản, họ còn có thể làm được nhiều hơn thế.

Dù những người thân thiết đến đâu, vẫn có những điều họ không thể nhìn thấy.

Nhưng ống kính của cậu thì có thể ghi lại—

Những điều bị lờ đi, những điều không ai thấy, những điều không thể nói, không thể truyền tải... máy quay của cậu sẽ ghi lại tất cả.

Để “tiếng nói” của họ thật sự được bộc lộ và giải tỏa.

Nỗi khổ của Lý Khả Nhiên... tại sao thà chen chúc trong một căn phòng nhỏ xíu cũng không muốn quay về?

Tại sao độ tuổi này, bình thường người ta thỉnh thoảng vẫn đi chơi, đi thư giãn, nhưng cô ấy thì lại suốt ngày ở trong căn phòng chật hẹp, không có việc thì cũng học đến tận khuya?

Có lẽ nếu cô ấy nói ra qua điện thoại, đầu bên kia còn hỏi ngược lại rằng —

Nếu ở bên ngoài khổ như vậy, tại sao còn không chịu quay về?

… Biết không theo kịp sao còn cố gắng làm gì?

Cậu biết rõ rất nhiều thứ là do chính bản thân mình tạo thành — do chấp niệm của mình — nhưng cho dù vậy, cậu vẫn cảm thấy tủi thân và oán trách. Dù có vô lý, cậu đôi khi vẫn âm thầm oán trách.

Nhưng cậu vẫn không chịu bước ra khỏi cái vòng lặp đó.

Và càng không thể thay đổi, cậu lại càng muốn dốc sức chống lại.

Giống như cậu chỉ có thể dùng cách này để khẳng định sự tồn tại của bản thân.

Cũng như Lý Khả Nhiên, thà tiếp tục chịu khổ chứ không muốn cúi đầu trước—

Bởi cúi đầu như thể là buông xuôi tất cả…

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, bước từng bước tiến gần về phía Lý Khả Nhiên——

“Vậy thì chị Khả Nhiên, chị xuống đây trước được không?”

Nếu sức mạnh của lời nói quá yếu ớt, thì hãy dùng cách khác.

“Thật ra thì chúng ta đã làm rồi, đúng không nào?”

Thẩm Sơ nũng nịu như trách móc với Lý Khả Nhiên: “Chị Khả Nhiên, hôm nay là lần thi thử đầu tiên của tụi em năm lớp 12 đó, tụi em còn chưa kịp đi thi đâu~”

“À…”

Lý Khả Nhiên vốn dĩ đã nguôi ngoai phần nào, giờ nghe thế thì càng thêm luống cuống——

“Vậy, chị… chị… chị xuống ngay đây——”

Vì ngồi quá lâu, chân cô ấy đã hơi tê.

Lý Khả Nhiên vừa đứng dậy thì bất cẩn nghiêng người ra sau —

“Cẩn thận!”

“Cẩn thận đó!!”

Thẩm Sơ là người lao đến đầu tiên, hơn nữa cậu cũng đã âm thầm rút ngắn khoảng cách từ trước, nên thời điểm ấy đã nhanh hơn Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư rất nhiều.

— Cậu gần như nhào ra mép sân thượng, kịp thời giữ chặt lấy Lý Khả Nhiên.

“Không sao rồi, không sao nữa đâu…”

Lý Khả Nhiên vẫn còn bàng hoàng, Thẩm Sơ thì toát cả mồ hôi lạnh.

“Không sao rồi, giờ chúng ta xuống dưới trước đã—”

Còn chưa nói hết câu, Thẩm Sơ đã bị kéo vào một vòng tay run rẩy và gấp gáp.

Lực ôm ấy như muốn hòa tan cậu vào người đối phương——

Mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập truyền đến từ thân thể áp sát kia.

Thình thịch thình thịch… thình thịch thình thịch…

Nhịp tim đập dồn dập, rõ ràng và vội vã.

Cằm bị ép chặt vào vai, ngực cũng dán chặt lấy nhau, vòng tay siết chặt cùng với thân thể run lên nhè nhẹ… tất cả đều đang nói lên điều gì đó——

Tất cả đều đang truyền đến Thẩm Sơ một tín hiệu mạnh mẽ…

Hàng mi Thẩm Sơ khẽ run, trong đáy mắt từ từ hiện lên nét hoang mang khó tin.

Tạ Thời Minh…

Chẳng lẽ… anh ấy thích cậu sao?

Anh ấy thích cậu thật sao?

Không thì tại sao cậu lại cảm nhận được như vậy…

Gáy bị ấn chặt, thân thể bị siết chặt đến mức thở cũng khó khăn.

Tim Thẩm Sơ cũng bắt đầu đập loạn không ngừng.

Không biết là do quá bất ngờ, không thể tin nổi, không thể tưởng tượng nổi, không dám tưởng tượng hay là vì điều gì khác…

Cậu bỗng chốc thấy hoảng loạn và bối rối.

Một lúc lâu sau, mới nhớ ra là mình còn có thể mở miệng.

“Tạ… anh ơi?”

Anh đang sợ lắm sao?

“Em không sao mà.”

Thẩm Sơ nghĩ một chút, vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tạ Thời Minh.

Cậu vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, không thể tin được.

Bình Luận (0)
Comment