Thậm chí, cậu còn không dám tiếp tục nghĩ vì sao Tạ Thời Minh lại lo lắng và sợ hãi vì mình đến thế — trong lòng đầy rẫy sự do dự, bất an cùng ngờ vực..…
Qua một lúc lâu, Tạ Thời Minh mới lên tiếng, giọng khàn đặc:
“Sơ Sơ, em đã từng thấy tủi thân chưa?”
Bàn tay đang vỗ nhẹ lên lưng Tạ Thời Minh của Thẩm Sơ khựng lại.
“Anh ơi…”
Thẩm Sơ ngập ngừng một lát, rồi khẽ lắc đầu trên vai hắn: “Chưa từng.”
Ít nhất là từ khi quay về thì chưa từng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tề Nguyên Tư đã dìu Lý Khả Nhiên xuống lầu.
Bây giờ trên sân thượng chỉ còn lại cậu và Tạ Thời Minh.
Thẩm Sơ lại nhẹ giọng nói: “Những gì em nói với chị Khả Nhiên khi nãy, anh đừng để trong lòng nhé.”
Một lúc sau, Tạ Thời Minh ngẩng đầu, hơi cúi xuống nhìn vào mắt Thẩm Sơ.
Hắn khàn giọng: “Nhưng anh buồn lắm.”
“Sơ Sơ, dù chỉ nghe em nói vậy… anh cũng đã thấy rất buồn rồi.”
Khoảnh khắc đó, Thẩm Sơ cuối cùng cũng xác định được một điều —
Tạ Thời Minh… thực sự thích cậu.
---
Vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Cũng có quá nhiều nghi vấn—
Bắt đầu từ khi nào?
Tại sao lại thích cậu?
Tạ Thời Minh… sao có thể thích cậu chứ?!
Sao anh ấy lại có thể… thích cậu được…
Hơn nữa, họ chẳng phải là "anh em” sao?
Cậu đã gọi “anh” biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi chẳng thể đếm xuể.
Đầu óc Thẩm Sơ có chút loạn, càng nghĩ càng thấy loạn…
A a a!
“Sao thế?” Tạ Thời Minh khẽ hỏi, trong mắt thoáng chút nghi ngờ.
“Không… không có gì…”
Ánh mắt Thẩm Sơ đảo đi nơi khác, không dám nhìn thẳng người trước mặt, khẽ ho một tiếng rồi lên tiếng: “Chúng ta mau xuống dưới thôi, còn phải liên lạc với người bên Thẩm thị nữa.”
Vừa nói xong, cậu đã cúi đầu bước nhanh rời đi.
Tạ Thời Minh ở phía sau khẽ nhíu mày.
Nhưng đúng là sau đó còn nhiều chuyện phải lo, không kịp để hắn nghĩ nhiều —
Sau khi cảm xúc của Lý Khả Nhiên ổn định, cô ấy vẫn không muốn nghe điện thoại.
Tề Nguyên Tư dìu cô ấy xuống lầu, sau khi hỏi qua ý kiến, cậu ta chủ động lấy chiếc điện thoại đang bị cô ấy nắm chặt trong tay. Khi nghe đầu dây bên kia liên tục phát ra những âm thanh “chói tai”, cậu ta hít sâu một hơi, không khách khí nói một tràng, thành công khiến người bên kia im như thóc.
Nhưng ngay cả như thế, dù Lý Khả Nhiên vừa mới từ sân thượng xuống, dù Tề Nguyên Tư đã thay cô ấy nói hết mọi điều, thì khi bên kia phản ứng lại, phản ứng đầu tiên vẫn là trách mắng. Thấy vậy, Tề Nguyên Tư lập tức dứt khoát tắt máy.
Sau khi tắt máy, cậu ta mới sực nhớ ra điều gì, có chút ngượng ngùng quay sang nhìn Lý Khả Nhiên.
Không hiểu vì sao, Lý Khả Nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Hình như sau lần này, cô ấy đã học được cách buông bỏ.
Không muốn cưỡng cầu cái gì nữa.
Bởi vì, trên đời này vốn dĩ không có quá chuyện có thể trọn vẹn.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng lần lượt xuống dưới.
Tề Nguyên Tư nhìn hai người, nhớ lại dáng vẻ họ ôm nhau vừa nãy, không khỏi cảm thán: “Tình cảm của hai cậu tốt thật đấy.”
“Tôi với anh trai bây giờ không như hai cậu đâu.”
“Cái ôm gần nhất giữa tụi tôi chắc là hồi còn nhỏ, giờ… thôi đi, nghĩ đến cảnh đó tôi đã nổi da gà…”
Tề Nguyên Tư rùng mình một cái, rụt vai lại.
Người nói vô tình, người nghe có tâm….
Thẩm Sơ bất giác khựng lại, cả người cứng đờ—
Ngẫm lại cách mình và Tạ Thời Minh đối xử với nhau trước giờ… hình như thật sự khác với cách Tề Nguyên Tư và anh cậu ta thì phải?!
Cậu với Tạ Thời Minh…
Cũng không giống cách Thẩm Sóc hay Thẩm Dật đối xử với nhau?
Vậy tại sao trước đây cậu lại không hề cảm thấy kỳ lạ?
Nhưng lúc này cũng chẳng phải lúc thích hợp để nghĩ mấy chuyện này.
Tiếp theo là phải liên hệ với người của Thẩm thị, với cảnh sát, còn phải căn dặn Lý Khả Nhiên đủ điều, bận một hồi, cả ngày cứ thế trôi đi…
Kỳ thi thử chỉ diễn ra trong hai ngày.
Cả ba người họ đã bỏ lỡ ngày thi đầu tiên.
Vắng mặt ba môn.
Tuy Thẩm Sơ có tham gia ngày thi thứ hai, nhưng tổng điểm chắc chắn không thể cao được.
Huống hồ còn có vụ cá cược thành tích với Tạ Tuấn Trạch…
“Cô Hoa Hoa nói sao rồi, thật sự không thể thi lại à?”
Thi xong thì được nghỉ, giờ họ đang tụ họp ở căn phòng thuê nhỏ.
Giản Ngôn ngồi bên cạnh, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm ba người họ.
Tề Nguyên Tư không dám quay đầu nhìn.
Khụ khụ khụ.
“Vẫn đang thương lượng với nhà trường, dù sao thì điểm kỳ thi thử lớp 12 sẽ có rất nhanh, nếu cho riêng ba người bọn mình thi lại thì sẽ lãng phí sức người sức của.”
“Hai đứa mình không thi lại cũng được, nhưng Thẩm Sơ…”
“Hừ.”
Tề Nguyên Tư: “…”
Giản Ngôn khoanh tay, lạnh nhạt nói: “ Để anh ta thi lại một mình, sợ Nam Hoành càng không làm được đi?"
“Hơn nữa kỳ thi lần này còn xếp hạng chung với Du Bắc, chấm bài và xếp hạng đều có thời gian cụ thể, sáng thứ Hai là phải có kết quả rồi, cuối tuần này làm sao kịp tổ chức thi lại cho mấy người?”
Giản Ngôn tiếp tục hừ lạnh: “Tôi thấy mấy người khỏi hy vọng đi, trừ khi muốn ‘lấy quyền ép người’.”
“Nhưng vì chuyện này mà ‘lấy quyền ép người’ thì buồn cười lắm.”
“Dù sao thì Nam Hoành cũng chẳng cần phải gánh chịu hậu quả cho vụ cá cược giữa anh và Tạ Tuấn Trạch.”
Câu cuối cùng rõ ràng là nhằm vào Thẩm Sơ.
Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Em không thể nói chuyện dễ nghe hơn à?”
“Không thể.”
Hai chữ ngắn gọn khiến Tề Nguyên Tư nghẹn lời.
Một lúc sau—
“Vậy em nói xem, giờ phải làm thế nào?”
“Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Tạ Tuấn Trạch ăn may sao?!”