Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 156

Giản Ngôn hừ lạnh một tiếng:

“Lúc trước nói là so thành tích và thứ hạng, anh ta bỏ thi tận ba môn, còn gì để so nữa? Cứ nói luôn là vụ cá cược không thành là được rồi?”

“Hả? Còn có thể như vậy sao? Như thế thì…”

Tề Nguyên Tư gãi mặt, nếu nói lý do này ra, có phải hơi... mất mặt không?

“Vậy anh nói xem nên làm thế nào?”

Giản Ngôn mượn luôn câu hỏi lúc trước của Tề Nguyên Tư để phản kích:

“Không thì nhận thua luôn đi—”

“Không được!”

Tề Nguyên Tư lập tức lắc đầu, đừng nói là Thẩm Sơ, ngay cả cậu ta cũng không muốn!

“Vậy thì... cứ nói như thế đi? Giờ đi nói luôn à?”

Dù sao nếu vụ cá cược không thành, thì cũng chẳng cần đợi kết quả nữa…

Tề Nguyên Tư nói xong liền nhìn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Tạ Thời Minh khẽ nhíu mày:

“Không vội, đợi tin từ cô Hoa Hoa đã.”

Tuy hắn cũng đoán được kết quả rồi.

Nhưng mà... còn hơn là không làm gì.

Giản Ngôn và Tạ Thời Minh liếc nhìn nhau, cũng không nói gì thêm, mà chuyển sang hỏi:

“Vậy bây giờ chị Khả Nhiên và gia đình chị ấy sao rồi?”

“Chị Khả Nhiên với nhà chị ấy à...”

Tề Nguyên Tư kéo dài giọng, nhắc tới liền bĩu môi.

Giờ là từ cực đoan này biến thành một loại cực đoan khác——

Từ sau khi Lý Khả Nhiên sụp đổ cảm xúc đến giờ, xảy ra chuyện như vậy, điện thoại không gọi tới thúc giục nữa, nhưng lại rơi vào trạng thái ‘chiến tranh lạnh’, bắt đầu dùng một cách khác để gây áp lực.

Giống như Lý Khả Nhiên dùng hành vi này để uy h**p trừng phạt họ.

Có lẽ trong mắt họ, chuyện hôm đó chỉ là hành động bốc đồng, thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng không phải là không có chuyện gì xảy ra sao? Họ không giục nữa là được chứ gì, đã vậy thì cũng không nói gì thêm.

Cũng giống như một kiểu ép buộc khác vậy.

Nhưng mà…

"Chị Khả Nhiên hình như không còn để tâm tới nữa, tôi thấy chị ấy giống như đã nghĩ thông suốt, không còn để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa.”

Tề Nguyên Tư giơ ngón cái lên:

“Em không biết đâu, Sơ Sơ nhà chúng ta còn có thể làm chuyên gia tâm lý nữa đấy.”

Thẩm Sơ: “…”

Chuyên gia tâm lý cái quỷ gì!

Thẩm Sơ không nhịn được mà lườm một cái.

Đều do hôm đó cậu lỡ nói mấy lời đó, cảm giác hai hôm nay Tạ Thời Minh cư xử cứ kỳ kỳ, giống như cậu thật sự từng chịu nhiều ấm ức mà hắn không biết vậy….

Dù đúng là có chuyện hắn không biết thật, nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ.

Hơn nữa cậu cũng đâu chịu nhiều ấm ức gì đâu.

Kết quả là bây giờ— 

Hắn hận không thể làm hết mọi việc cho cậu!

Thật quá đáng!

Sợ cậu quên Tạ Thời Minh thích cậu sao?!

Không muốn che giấu nữa à?!

Làm Thẩm Sơ cảm thấy có chút khó xử.

Giờ đến cả chuyện có được thi lại không, cậu cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ.

Trời ơi, phiền thật!

Thẩm Sơ lại có chút ngây người, cứ gãi gãi lòng bàn tay, nhớ tới Tạ Thời Minh từng nói với cậu về chuyện “tìm bạn trai”.

Còn nói là thưởng cho cậu.

Phi.

Nghĩ hay thật đấy 

Thẩm Sơ khẽ ho một tiếng, quay người định lấy nước uống.

Vừa quay đầu lại, một cốc nước liền được đưa tới trước mặt, như thể biết cậu đang nghĩ gì vậy.

“Sao vậy? Không khát à?”

Thẩm Sơ lặng lẽ nhận lấy, hai tay ôm cốc, ừng ực uống nước.

“Ơ? Sơ Sơ khát hả?”

Tề Nguyên Tư la lớn: “Sao tôi không nghe thấy cậu bảo khát nhỉ?”

“Lão Tạ, cậu với Sơ Sơ nhà cậu đúng là tâm linh tương thông, sao mà biết cậu ấy muốn uống nước thế—”

“Khụ khụ khụ!”

Thẩm Sơ quay đầu ho sặc sụa, suýt nữa phun cả nước.

"Nhà cậu", “tâm linh tương thông”….

Trước đây cậu nghe mấy lời này sao không cảm thấy bất thường nhỉ?

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ…

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, hắn đưa tay ra muốn vỗ lưng cho Thẩm Sơ, kết quả tay vừa chạm vào liền cảm thấy cơ thể Thẩm Sơ khẽ cứng lại.

Tay của Tạ Thời Minh lập tức khựng lại.

“Khụ, cái đó... chúng ta mau làm việc đi.”

“Mấy video trước đó còn phải chỉnh sửa lại—”

Nói rồi, Thẩm Sơ đứng dậy, gọi Tề Nguyên Tư đi làm việc.

“Ê, được rồi được rồi, mới nghỉ được bao lâu chứ, cậu đúng là kẻ bóc lột!”

“Đi đi, cẩn thận tôi đấm cậu bây giờ.”

“Hihi hihi.”

Thẩm Sơ và Tề Nguyên Tư vừa cười vừa giỡn, Tạ Thời Minh ngồi đó lại cau mày.

Một lúc sau, hắn mới hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua giúp.

Giản Ngôn nhìn bên này, xem bên kia, không nhịn được đưa tay xoa cằm, hừ nhẹ một tiếng cười khẽ.

….

Cuối tuần vẫn chưa nói gì với Tạ Tuấn Trạch, Giản Ngôn nói đến khai giảng, cậu ấy đi nói với Tạ Tuấn Trạch là được rồi.

Vì thế chuyện này cứ được quyết định như vậy.

Đến thứ hai, khi khai giảng, kết quả thi thử được công bố, cô giáo Hoa Hoa cũng mang đến tin tức, phía nhà trường cho rằng bỏ thi lần này cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, kiến nghị là không cần thi lại.

Dù sao bỏ lỡ lần này vẫn còn lần sau.

Nói là “kiến nghị”, thực chất là từ chối một cách uyển chuyển.

Khiến cho họ cũng không tiện nói gì thêm.

Công bố thành tích, bỏ thi ba môn khiến thứ hạng của Thẩm Sơ không cao.

Nhưng điểm ba môn còn lại rất cao, gần như ngang ngửa với Tạ Thời Minh.

Thành tích của Tề Nguyên Tư cũng không tồi, cũng vì lý do này nên nhà trường mới cảm thấy việc ba người họ bỏ thi lần này cũng không có gì đáng ngại.

Chỉ nhìn vào ba môn này thôi đã thấy không tồi rồi, muốn kiểm tra năng lực của bản thân thì để lần sau cũng được.

Cùng lúc đó, Giản Ngôn bên kia cũng nhắn tin nói là cậu ấy đã nói chuyện với Tạ Tuấn Trạch rồi, Tạ Tuấn Trạch cũng không nói gì thêm.

Chuyện này cứ tưởng là xong rồi.

Nhưng ngày hôm sau, khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến trường, lại phát hiện có gì đó không thích hợp…

Bình Luận (0)
Comment