——Hình như có rất nhiều người đang lén lút quan sát bọn họ, bàn tán gì đó.
Nói chính xác hơn, là đang nhìn chằm chằm cậu.
Vì vậy mà chân mày của Tạ Thời Minh không khỏi nhíu lại.
Tuy nhiên, còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi, thì Thư Đồng Đồng đã gọi hai người họ qua trước——
“Chuyện gì thế? Thẩm Sơ, cậu thật sự cá cược với Tạ Tuấn Trạch à?”
“Hôm đó ở nhà anh Hân Du, không phải hai người chưa nói xong sao?”
Thẩm Sơ cau mày: “Là sau đó mới…”
“Nhưng sao cậu lại biết chuyện này?”
Thư Đồng Đồng liếc cậu một cái rồi đưa điện thoại ra: “Ở đây này.”
“Nhưng mà bây giờ điều khiến người ta tranh cãi dữ dội nhất lại là lý do cậu vắng mặt trong kỳ thi…”
Lý do vắng mặt…
Lúc đầu Thẩm Sơ còn tưởng là chuyện Lý Khả Nhiên mất tích đã bị bại lộ, nói thật thì cậu không muốn liên lụy đến người khác.
Nhưng nhìn giao diện mà Thư Đồng Đồng đưa qua, lại phát hiện không phải như vậy——
Trên diễn đàn chung của Nam Hoành và Du Bắc.…
Vì đang đúng thời điểm công bố bảng xếp hạng chung của kỳ thi thử, nên diễn đàn lúc này vô cùng “náo nhiệt”.
Việc top đầu bảng xếp hạng không có tên Tạ Thời Minh, cùng với những “tin tức” truyền đến từ phía Du Bắc, đều là một trong những nguyên nhân khiến diễn đàn sôi nổi hơn bao giờ hết…
[ Tạ Tuấn Trạch xếp thứ 2 trong trường, đứng thứ 3 trên bảng xếp hạng chung, với thành tích như thế thì người tên Thẩm Sơ của trường mấy người không dám thi cũng là chuyện dễ hiểu.]
[ Thế thì cứ nhận thua luôn đi, còn viện cớ vắng thi làm gì, ba môn còn lại toàn là môn sở trường của cậu ta chứ gì?]
[ Du Bắc có lương tri không vậy? Đã nói là có lý do chính đáng mà!]
[ Chính đáng cái quái gì chứ, hứ, tôi thấy cậu ta sợ thì có. Hơn nữa cậu ta lấy đâu ra tiền, lại không phải con ruột của nhà họ Thẩm.]
[ Tôi cũng nghĩ vậy, sợ thi không nổi thì phải trả tiền, lúc đó số tiền ấy ai chi? Sợ cuối cùng khó ăn nói chứ gì…]
[ À đúng rồi, tôi còn biết trước kỳ thi cậu ta còn xin nghỉ nữa, Nam Hoành không phải có quy định ngầm sao? Không có lý do đặc biệt mà xin nghỉ, sẽ phải ký giấy cam kết về thành tích và thứ hạng? Tôi thấy là sợ không đạt được như những gì đã cam kết nên mới tìm lý do vắng mặt đi!]
[ Người ta đã nói là có lý do chính đáng, các người tưởng muốn nghỉ là nghỉ được à?!]
[ Lêu lêu lêu, dù sao vắng thi là thật, loser~~~]
[ Còn kéo cả Tạ Thời Minh cùng vắng mặt nữa, không biết nhà họ Thẩm sẽ nghĩ sao về cậu ta, haha.]
[ Nói chứ đây là lần đầu tiên Tạ thần vắng thi đó, tên Thẩm Sơ này đúng là tai họa, tôi ở Nam Hoành cũng không thích cậu ta!]
…..
Trên diễn đàn vì lý do Thẩm Sơ vắng mặt mà ồn ào như chợ vỡ, là gió từ phía Du Bắc thổi sang, bây giờ phần lớn đều cho rằng cậu cố ý vắng mặt…
Lý do này quả thực nằm ngoài dự đoán của Thẩm Sơ… Hơn nữa, mức độ “hot” của cậu bây giờ còn vượt qua cả bảng xếp hạng chung của Nam Hoành và Du Bắc lần này.
“Giờ phải làm sao? Cậu định giải thích à?” – Thư Đồng Đồng lên tiếng hỏi.
“Cũng không phải không có người giúp tôi giải thích, nhưng bọn họ không tin.”
Chuyện ba người họ xin nghỉ hôm đó cũng không phải lén lút gì, hỏi một chút là biết vì sao.
Dù đúng là chưa nói rõ tình hình, nhưng cũng thực sự có lý do chính đáng, trên diễn đàn cũng có người giải thích giúp cậu, chỉ là có người cố tình dẫn dắt dư luận, nên bây giờ có giải thích thì khả năng cao cũng không có tác dụng.
Lúc này, Tề Nguyên Tư cũng chạy tới——
“Giản Ngôn nhắn tin rồi, em ấy có đi hỏi Tạ Tuấn Trạch, cậu ta nói chuyện trên diễn đàn không liên quan đến mình, cũng không biết sao lại thành ra như vậy.”
Tề Nguyên Tư nhíu mày: “Sơ Sơ, có ai cố tình chơi xấu cậu à?”
“Không biết nữa.”
Thẩm Sơ lắc đầu, nhưng chuyện giữa cậu và Tạ Tuấn Trạch bị phơi bày ra ngoài, chắc chắn không thể là trùng hợp, chỉ là không rõ lời Tạ Tuấn Trạch nói có phải thật hay không.
…..
“Chuyện này thật sự không phải anh làm?”
Ngoài giờ học, tìm được một cơ hội, Giản Ngôn lại chặn Tạ Tuấn Trạch ở góc tường.
Tạ Tuấn Trạch nhìn cậu nhóc thấp hơn mình nửa cái đầu, còn nhỏ hơn mình vài tuổi, vậy mà kỳ thi thử lần này lại đứng đầu không cần bàn cãi, đúng là người so với người chỉ thêm tức tối.
“Không phải tôi.”
Tạ Tuấn Trạch lạnh giọng: “Tôi muốn đường đường chính chính cạnh tranh với Thẩm Sơ, đánh bại cậu ta rồi lấy tiền. Nếu không, việc tôi đang làm có ý nghĩa gì?”
“Cho dù không phải anh làm, thì cũng có liên quan đến anh.”
Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt như ngang bằng: “Chuyện ầm ĩ trên diễn đàn lần này, nếu tiếp tục phát triển, chẳng phải đang ép Thẩm Sơ phải đưa tiền cho các người sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Tuấn Trạch không khỏi lóe lên.
“Tất nhiên, cũng có thể lợi dụng chuyện này để bôi nhọ danh tiếng của Thẩm Sơ, một mũi tên trúng hai đích.”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, Tạ Tuấn Trạch mím chặt môi.
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi.”
Một lúc sau, cậu ta ném ra câu đó rồi xoay người rời đi.
Chưa đến giờ vào học, Tạ Tuấn Trạch không quay lại lớp ngay mà vòng đến chỗ khác, lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Văn Dũng.
Vừa nghe máy, cậu ta liền nói thẳng——
“Chuyện giữa con và Thẩm Sơ, ba có nói cho ai không?”
Giọng Tạ Văn Dũng trong điện thoại vang lên: “Còn ai vào đây nữa, là bạn học của con chứ ai, con thi tốt như thế, cái thằng nhóc kia lại muốn nuốt lời, sao mà được!”
“Bạn con nói sẽ giúp chúng ta đòi lại công bằng——”
“Để người ta biết con so thành tích cùng thứ hạng để đổi lấy tiền thì vẻ vang gì?! Con không phải nói nếu không so được thì thôi sao!”
Giọng Tạ Tuấn Trạch có chút mất kiểm soát, còn giọng Tạ Văn Dũng bên kia điện thoại cũng nổi giận——
“Mày nói tao thì có ích gì?! Cũng đâu phải tao chủ động tìm bạn mày, là cậu ta nghe được mày nói chuyện với ai, rồi đến hỏi tao!”
“Với lại, cái gì mà cá cược không thành? Thằng nhóc Thẩm Sơ đó chẳng phải có thành tích và thứ hạng sao? Nó phải đưa tiền cho chúng ta chứ——”