“Bụp” một tiếng, Tạ Tuấn Trạch dứt khoát cúp máy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngẩng đầu lên, cậu ta liền bắt gặp Giản Tử Trạc đang tựa nghiêng vào tường, cười nhạo nhìn cậu ta.
“Là cậu… cậu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Giản Ngôn hôm qua?”
“Đúng thế.”
Giản Tử Trạc gật đầu, thừa nhận một cách sảng khoái.
“Tình huống bây giờ không phải khá tốt sao? Dù sao thì cũng có lợi cho cậu, nổi nóng làm gì?"
"Vì cái lòng tự trọng nực cười của cậu à?”
Trên mặt Giản Tử Trạc không che giấu nổi vẻ chế giễu: “Nếu cậu thật sự có lòng tự trọng, thì sao lại tìm tới tôi?”
Tạ Tuấn Trạch mím môi. Đó là khi Thẩm Sơ chưa trở về…
Giờ Thẩm Sơ đã trở về, cậu ta rõ ràng đã tự nhủ rằng không cần phải để tâm, cứ để mọi chuyện nát bét cũng chẳng sao, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
Nếu bị Thẩm Sơ xem thường, cậu ta không chịu nổi.
Nếu không thể tự mình đạp Thẩm Sơ xuống dưới, cậu ta càng không thấy dễ chịu.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nếu nói rằng Giản Tử Trạc làm tất cả chỉ để ép Thẩm Sơ đưa tiền cho cậu ta, thì Tạ Tuấn Trạch tuyệt đối không tin. Hơn nữa, Giản Tử Trạc chưa chắc đã nhắm vào Thẩm Sơ.
“Chuyện đó cậu không cần biết.”
Giản Tử Trạc khẽ tặc lưỡi: “Chỉ cần khiến bọn họ không vui, tôi mới thấy vui.”
“Dù sao thì—”
Lời còn chưa dứt, bỗng có tiếng xôn xao truyền lên.
Bảng xếp hạng chung giữa Nam Hoành và Du Bắc vừa mới công bố không lâu, dù đã qua một ngày, nhưng nhiệt độ thảo luận vẫn chưa hạ nhiệt. Mỗi khi không trong thời gian học, mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Hơn nữa hắn ta còn góp phần thổi bùng dư luận…
Nhưng lúc này nghe, giống như mọi chuyện đã thay đổi?
Giản Tử Trạc cau mày, quay đầu chặn lại mấy học sinh đang nói chuyện: “Sao thế? Lại có chuyện gì à?”
“À, có người lôi một tin nóng xã hội lên diễn đàn, trong video hình như có học sinh của Nam Hoành – là Thẩm Sơ với—”
Chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Giản Tử Trạc giật lấy.
“Ê!”
Người nọ kêu lên, nhưng e ngại thân phận của Giản Tử Trạc, nên dù tức cũng không dám nói gì.
Giản Tử Trạc nhìn vào màn hình, đúng là có một bài đăng đang được chia sẻ rầm rộ—
Khởi đầu là một sự việc sáng nay: Có người nhảy sông ở cầu Nam Kiều.
Cô gái đó đã ngồi trên lan can cầu từ sáng sớm, lại đúng giờ đi làm cao điểm, nên rất nhiều người đi ngang đã quay video.
Trong video, cô gái cứ ngồi đó rất lâu, thế nhưng người qua đường hoặc chẳng thèm nhìn lấy một cái, hoặc liếc qua rồi lập tức lái xe rời đi…
Mười lăm phút sau, cô gái nhảy xuống sông.
Thậm chí có đoạn video là do người quay từ xa, đang thì thào đoán xem cô ấy định làm gì, kết quả lại chính mắt quay được cảnh người nhảy xuống.
Sau đó đúng là có người vây lại.
Nhưng phải 3 phút sau mới có người dám nhảy xuống cứu.
Tiếc là đã muộn.
Mà chuyện cũng không chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi cô gái mất, bạn thân cô ấy đã đăng tải một đoạn chat lên mạng—
Chính là đoạn chat trước lúc cô ấy ra đi.
Cô gái nhờ bạn thân chăm sóc giúp chú chó nhỏ của mình, bạn thân cô ấy thấy lạ nên cố hỏi mãi, sau đó đã khuyên ngăn cô ấy đừng làm chuyện dại dột.
[ Nhiều lúc nếu có ai đó kéo tôi một cái, tôi sẽ rất biết ơn.]
[ Nhưng giờ tôi đã ngồi đây 15 phút rồi, chẳng có ai tới cả.]
[ Tôi thật sự rất buồn…]
——
Lời trăn trối cuối cùng ấy khiến cả mạng xã hội rúng động.
Từ việc bàn luận về áp lực xã hội, mọi người chuyển sang tranh cãi xem xã hội này có quá lạnh nhạt hay không.
Có người nói: "Làm sao mà biết cô ấy thật sự sẽ nhảy?"; "Thời gian đi làm còn không đủ, bọn họ còn muốn kiếm tiền?"; “Mạng của họ không đáng giá sao!”
Nhưng cũng có người phản bác: "Chỉ cần đến gần hỏi một câu thôi, biết đâu cô ấy đã không nhảy?"; “Một hai câu nói thôi mà, có đáng gì đâu.”
Dựa vào những lời nhắn cuối cùng của cô gái, dường như chỉ cần một chút quan tâm, cô ấy đã có thể…
Thế nhưng có quá nhiều người lại tiếc rẻ một hai câu nói đó.
Hai luồng ý kiến tranh cãi kịch liệt, nhưng nhìn chung phe "việc không liên quan đến mình" vẫn chiếm ưu thế.
Ban đầu chuyện này chẳng liên quan gì đến Thẩm Sơ.
Nhưng đột nhiên có người tung ra một video, nói là quay được lúc ở nhà, nhìn thấy có người định nhảy lầu ở tòa nhà đối diện.
Cũng là một cô gái ngồi rất lâu, người quay còn phân vân có nên chạy sang hay không, thì thấy có ba học sinh chạy lên sân thượng.
[ Nhà tôi cũng có con cái đang đi học, ba đứa trẻ này trông tầm tuổi con tôi, tôi biết hôm đó là ngày thi thử lớp 12, nếu đúng là học sinh lớp 12 thì… tôi rất khâm phục. Trong lúc thi cử mà vẫn có thể chạy tới, còn không màng nguy hiểm mà nhào qua cứu người, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn…..]
[ Tôi vốn không định đăng video, nhưng sau chuyện sáng nay… tôi chỉ muốn nói: Không gì quan trọng bằng một mạng người.]
[ Tôi lo sợ rằng sau này nếu con mình gặp chuyện, cũng sẽ bị người ta thờ ơ lạnh nhạt như vậy thì sao…]
Câu nói cuối cùng đánh mạnh vào tâm lý của các bậc cha mẹ.
Nhất là cô gái nhảy sông kia nhìn cũng không lớn.
Vì thế, video kia, nhờ sức nóng của sự việc, nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Hai hình ảnh trái ngược: một được cứu sống, một mãi mãi ra đi— khiến người ta xúc động không thôi.
Thậm chí cô gái nhảy sông kia rõ ràng có thể được cứu…
Dư luận bắt đầu đảo chiều.
Video ba học sinh cứu người bắt đầu hot lên.
Và rồi Thẩm Sơ cùng hai người kia bị nhận ra, được đưa lên diễn đàn——
Lúc này, phe ủng hộ Thẩm Sơ bên Nam Hoành cuối cùng cũng có dịp “ngẩng cao đầu”, bắt đầu phản kích quyết liệt trên diễn đàn.
Còn phía Thẩm Sơ, cô giáo Hoa Hoa cũng tìm tới—
“Ban lãnh đạo vừa nói chuyện với cô, nói việc ba em cứu người là chuyện rất đáng khen, nhất là bây giờ nó đang được bàn tán rất nhiều trên mạng… khụ.”
“Tóm lại là nhà trường quyết định cho các em cơ hội được thi lại. Vậy nên—các em có muốn thi lại không?”