Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 159

Trước đó, cô giáo Hoa Hoa cũng từng cố gắng nói đỡ giúp họ về chuyện này.

Dù sao thì cũng là chuyện có thể thông cảm được về mặt tình cảm.

Nhưng nếu chỉ vì ba người họ mà phải bố trí giám thị riêng, chuẩn bị một phòng thi riêng, rồi còn phải chấm bài, xét điểm, xếp hạng riêng cho họ, làm như vậy thì có chút lãng phí thời gian cùng sức người và sức của.

Huống chi lần này còn liên quan đến việc xếp hạng chung với Du Bắc nữa, mà thứ Hai là đã phải có kết quả.

Cuối tuần các thầy cô đều phải tăng ca để chấm bài, thời gian rất gấp gáp…

Hơn nữa, không nói đến Thẩm Sơ, thì thành tích của Tạ Thời Minh và Tề Nguyên Tư vốn rất ổn định, nên từ góc nhìn của nhà trường, thật sự không có lý do gì đặc biệt để tổ chức thi lại riêng cho ba người họ.

Dù sao không thi tháng này thì vẫn còn tháng sau.

Trước kỳ thi đại học, học sinh lớp 12 hoàn toàn không thiếu cơ hội thi cử để kiểm tra thành quả học tập của bản thân.

Không rõ nhà trường có biết chuyện họ cá cược từ đâu không, nhưng Thẩm Sơ cũng không thể chủ động lấy vụ cá cược đó làm lý do xin thi lại, dù sao trước đó là cậu quyết định muốn xin nghỉ để đi tìm người.

— Không được thì chỉ có thể tự mình gánh vác hậu quả, vì nhà trường cũng có "cân nhắc" của riêng họ.

Thật sự, việc tổ chức thi lại cho riêng ba người họ, xét thế nào cũng đều thấy “không đáng”…

Nhưng ai mà ngờ được cảnh ba người họ cứu người lại bị quay lại, mà còn nhanh chóng trở nên nổi tiếng —

Ngay cả chính ba người trong cuộc cũng cảm thấy khó tin…

Kông ngờ lại trùng hợp như vậy, không những bị quay lại, mà còn trúng ngay chủ đề nóng trong xã hội ngày này. Ngoài ra, lại rơi đúng vào thời điểm sau khi bảng xếp hạng chung của Nam Hoành và Du Bắc vừa công bố, không chỉ học sinh hai trường chú ý, mà cả nhiều người ngoài cũng theo dõi, độ hot không hề nhỏ.

Vậy nên, thân phận của mấy người Thẩm Sơ tự nhiên bị “đào” ra.

Chuyện cô gái nhảy sông, rồi lời nói của vị phụ huynh đăng video sau đó, rất dễ tạo ra sự đồng cảm từ các phụ huynh khác.

Thế là, sau khi biết ba người Thẩm Sơ thực sự là học sinh lớp 12, sự chú ý và bàn tán lại càng nhiều hơn —

[ Ba đứa trẻ này còn là học sinh trường Nam Hoành à? Vậy thì chắc chắn học giỏi rồi, học giỏi, nhân phẩm tốt, là những đứa trẻ tốt [ giơ ngón cái.jpg]]

[ Con tôi học ở Du Bắc, nó nói trong đó còn có một người thường xuyên đứng nhất ở Nam Hoành, chỉ là lần này bỏ thi ba môn nên không có xếp hạng, hơi tiếc.]

[ Ồ, thân phận của ba đứa trẻ này cũng không tầm thường nha.]

[ Con gái tôi có gửi cho tôi bài đăng trên diễn đàn kia, ôi trời, học sinh bây giờ ăn nói kiểu gì vậy, đoán bậy về bạn nhỏ cứu người kia, nói hơi quá rồi.]

[ Tôi cũng đọc bài đó rồi, người ta thật sự là đi tìm người, mà còn cứu được người nữa, sao lại vu khống con nhà người ta như thế!]

[ Kiến nghị trường Nam Hoành cho cơ hội thi lại, chuyện này dù sao cũng là chuyện tốt, đừng để mấy đứa nhỏ vì bỏ thi mà bị nói thành như vậy!]

[ Nhưng sao lại lấy thành tích và thứ hạng ra cá cược chứ…]

Dù vẫn còn nhiều ý kiến khác nhau, nhưng vì chuyện cứu người, dư luận gần như hoàn toàn nghiêng về phía ba người Thẩm Sơ.

Nếu lúc này nhà trường lại giả vờ “làm ngơ”, thì đúng là không thể nói nổi.

Thế nên họ nhanh chóng thay đổi quyết định…

Dù sao thì kết quả cuối cùng vẫn là tốt.

Nếu đồng ý cho họ cơ hội thi lại, thì tất nhiên phải thi lại rồi.

“Má ơi, lần thi lại này áp lực lớn thật đấy.”

Tề Nguyên Tư vỗ ngực: “Ít nhất bây giờ tôi cũng được coi là ‘người nổi tiếng’ rồi đi?”

“Nếu thi không tốt, thì mất mặt lắm luôn.…”

Nói rồi, Tề Nguyên Tư không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Sơ, có chút muốn nói rồi lại thôi.

Thật ra trước đó ngoài miệng nói muốn thi lại, chủ yếu cũng là vì vụ cá cược kia.

Nếu bây giờ mọi chuyện có thể kết thúc ở đây, thì nghĩ lại, Tề Nguyên Tư thấy như vậy cũng không tệ — dù sao thành tích và thứ hạng của Tạ Tuấn Trạch…

Không phải Tề Nguyên Tư không tin Thẩm Sơ, mà là cậu ta thật sự không biết học lực của Thẩm Sơ thế nào.

Lỡ mà thi không tốt, thì không chỉ là mất mặt đâu.

Hơn nữa bây giờ chẳng khác nào “không trâu bắt chó đi cày”, mà chuyện thi lại này lại thu hút quá nhiều sự chú ý, tính chất đã bắt đầu thay đổi… Dưới tình huống này, khó mà nói Thẩm Sơ không cảm thấy áp lực.

Càng nghĩ càng thấy sợ, Tề Nguyên Tư suýt nữa ôm mặt hét lên.

“Thẩm Sơ, cậu phải biết cậu không còn là thằng nhóc mũm mĩm ở mẫu giáo suốt ngày đứng nhất nữa đâu!”

Thẩm Sơ: “…”

Cậu lại nhìn sang Tạ Thời Minh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn cậu.

Cứ như vẫn luôn dõi theo cậu vậy…

Khụ.

Định nói gì đó, nhưng Thẩm Sơ lại theo phản xạ nuốt ngược vào.

Ánh mắt cậu cứ dao động, tiêu cự mơ hồ, rồi một cách rất gượng gạo và vụng về mà dời đi.

Tạ Thời Minh sao có thể không nhận ra.

Hắn khẽ cau mày.

Lại như vậy.

Rốt cuộc sao thế?

“Sơ Sơ, vừa rồi cậu định nói gì với tôi?”

“À? À…”

Thẩm Sơ gãi cằm, ánh mắt vẫn trốn tránh, nhưng miệng thì vẫn trả lời: “Cũng không có gì, chỉ định… chúc cậu thi lại cố lên, haha.”

Trời ơi xấu hổ chết đi được!!

Thẩm Sơ rất muốn thoát khỏi cái trạng thái gượng gạo khi đối mặt với Tạ Thời Minh này, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu!

Thậm chí cậu còn chẳng hiểu tại sao mình lại trở nên như thế.

Không biết, không chắc chắn, thật là phiền.

“Bọn mình… bọn mình thi lại trước đã…”

Vẫn đang bị nhìn, Thẩm Sơ theo bản năng lại buột miệng nói thêm một câu.

Thi lại trước, rồi thì sao?

Thẩm Sơ không dám nghĩ tiếp nữa.

Phải rồi, cứ thi lại trước đã.

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi mới khẽ “Ừ” một tiếng.

“Được, thi lại trước.”

Việc Nam Hoành quyết định cho ba người họ cơ hội thi lại, tin tức này chắc chắn không giấu được.

Bình Luận (0)
Comment