Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 160

Vì thế, bên Du Bắc cũng nhanh chóng biết được.

Trước đó, khi video cứu người của nhóm Thẩm Sơ được tung ra, phía Nam Hoành đã có một đợt phản kích trên diễn đàn khiến một số người á khẩu không trả lời được, nhưng phần đông vẫn cố gắng phản bác, nhưng bị video vả mặt nên khí thế rõ ràng yếu đi. Giờ lại biết tin nhóm Thẩm Sơ muốn thi lại…

[ Nói lại lần nữa, Tạ Tuấn Trạch trường chúng tôi xếp thứ 2 trong trường, thứ ba toàn bảng xếp hạng chung, học sinh trường Nam Hoành mấy người—Thẩm Sơ gì đó—ít nhất cũng phải đạt trình độ như Tạ thần mới được đi?!]

[ Chỉ mong đến lúc đó cậu ta đừng lấy thành tích của Tạ thần để gian lận, hehe.】

[ Không phải tôi kinh thường cậu ta đâu, mà là thật lòng cảm thấy kết quả chuyện này đã quá rõ ràng rồi, haha!!]

[ Tôi nhớ người tên Thẩm Sơ trường Nam Hoành mấy người mới từ nước ngoài về đúng không?】

[ Rất muốn biết cậu ta nghĩ gì mà lại dám đồng ý vụ cá cược này, chẳng lẽ chưa tìm hiểu trước thành tích cùng thứ hạng của Tạ Tuấn Trạch à?]

Chuyện thi lại lại một lần nữa được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn.

Phần lớn đều không xem trọng Thẩm Sơ.

Đến cả người của Nam Hoành cũng không quá chắc chắn.

Dù gì thì họ cũng không biết thực lực của Thẩm Sơ thế nào.

Câu được truyền tai nhiều nhất chỉ là— [Hồi nhỏ cậu ấy luôn đứng nhất.]

Mà hỏi “hồi nhỏ” là lúc nào—

Thì là… mẫu giáo.

Thôi thì đành phó mặc cho số phận vậy!

Chẳng bằng đặt hy vọng vào Tạ thần giúp họ gỡ gạc lại thể diện, ít nhất là đẩy người đang đứng nhất của Du Bắc xuống!

“Nghe nói vì vụ này quá hot, nên hiệu trưởng trường Nam Hoành còn định đích thân chấm bài nữa cơ, haha, dù sao thì giáo viên còn phải lên lớp, họ muốn có kết quả sớm.”

“Cần có kết quả sớm chứ, rốt cuộc nhiều người còn đang chú ý mà, tôi cũng muốn sớm thấy bảng xếp hạng được cập nhật!”

“Chết tiệt, tự nhiên tôi cũng thấy hồi hộp ghê!”

“Người nên hồi hộp chắc là bên Nam Hoành mới đúng, hí hí.”

“Bình thường tôi chẳng ưa gì Tạ Tuấn Trạch, nhưng công nhận thành tích của cậu ta đúng là không chê vào đâu được.”

Từ sau vụ video, sắc mặt của Giản Tử Trạc vẫn luôn khó coi.

Lúc đi ngang qua bàn của Tạ Tuấn Trạch, hắn ta còn đạp một cái, nhìn sắc mặt Tạ Tuấn Trạch, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Biểu cảm này của cậu là sao, trông như đang rất hưởng thụ tình hình hiện tại nhỉ?”

Sắc mặt Tạ Tuấn Trạch khẽ biến, há miệng định nói “không phải”, nhưng không thể nói thành lời.

Cậu ta muốn đạp Thẩm Sơ xuống một cách thống khoái, lại không muốn để lộ việc bản thân dựa vào thành tích lấy tiền. Nhưng trong tình huống hiện tại—khi mình đang chiếm ưu thế—Tạ Tuấn Trạch đúng là cảm thấy rất thoải mái.

Điều này cậu ta không thể phủ nhận.

Dù có hơi căng thẳng, nhưng cậu ta vẫn không tin Thẩm Sơ có thể thắng mình.

Vì lần này cậu ta phát huy vượt mức bình thường.

Dù thứ hạng không thay đổi nhiều, nhưng tổng điểm thì cao hơn rất nhiều so với trước đây.

Trong tình huống như vậy, Thẩm Sơ có thể vượt qua cậu ta sao?

Huống hồ Thẩm Sơ còn sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy…

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để Tạ Tuấn Trạch cảm thấy an tâm.

….

Chiều đến, sắp đến giờ tan học.

Kim giây tích tắc trôi qua, một bầu không khí nén chặt đang dần bùng lên…

Nam Hoành và Du Bắc tuy không gần nhau, nhưng giờ đây, phần lớn học sinh của cả hai trường đều đang chú ý đến cùng một chuyện—

Xem náo nhiệt không chê to chuyện, hóng drama thì càng đông càng vui.

Hai bên cãi nhau suốt mấy ngày nay, ai cũng muốn đè đối phương xuống một bậc, chẳng vì lý do gì to tát, chỉ đơn giản là… sướng.

Thế là tâm lý "hùa theo đám đông" lên đến đỉnh điểm.

Leng keng keng, hết giờ học.

Vậy mà gần như chẳng ai rời khỏi chỗ ngồi.

Thầy giáo nhìn qua, chỉ cười cười rồi rời đi.

Sau khi thầy giáo rời đi, bầu không khí âm thầm lưu động lại bắt đầu lan tỏa—

“Mau! Ba người có chín bài thi thôi, chắc chấm nhanh nhỉ?! Bên Nam Hoành nói tối nay sẽ cập nhật bảng xếp hạng chung phải không? Có kết quả chưa?!”

“Còn phải chờ một lúc nữa, vừa mới tan học mà.”

“Giản Ngôn, cậu không thấy lo à?!”

Trong phòng học, có người không kìm được mà nhìn về phía Giản Ngôn- người vẫn chưa rời đi.

Đối với Giản Ngôn, mọi người đều thật lòng tâm phục khẩu phục—vừa thông minh, lại là thiên tài không ai bì kịp.

Nếu Nam Hoành không có Tạ Thời Minh thì Giản Ngôn chính là ngọn cờ duy nhất.

Cho nên lần này “trận chiến danh dự” giữa hai trường, lực chú ý của Du Bắc vẫn chủ yếu đặt trên người Tạ Thời Minh.

Còn Thẩm Sơ? Chẳng ai thực sự để tâm đến thành tích của cậu, phần nhiều chỉ là hóng hớt mà thôi.

Giản Ngôn tất nhiên hiểu rõ ý đối phương, cậu ấy bĩu môi: “Lo gì chứ? Nếu không có gì bất ngờ, thì vẫn như cũ thôi. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi có người vượt qua cả tôi và Tạ Thời Minh—vậy mới gọi là bất ngờ.”

Người kia nghe là hiểu ngay Giản Ngôn đang nói đến ai, lập tức cười phá lên—

“Vượt qua cả cậu và Tạ Thời Minh sao?”

“Ý cậu là cái người tên Thẩm Sơ đó à?”

“Ha ha ha, sao có thể! Chắc chắn không—”

“Đệt!! Thứ hạng của Giản Ngôn thay đổi rồi!!!”

Ngay lập tức, Tạ Tuấn Trạch bật dậy, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng chung vừa được cập nhật, con ngươi run rẩy dữ dội.

“Không, chuyện này không—”

“Má ơi, Thẩm Sơ?! Tôi không nhìn nhầm chứ?!”

“Thẩm Sơ?!”

“Tạ Thời Minh xếp thứ hai?!”

“Vãi…”

---

Sau khi bảng xếp hạng được cập nhật, kết quả này ngay cả Thẩm Sơ cũng không ngờ tới.

Tuy chỉ hơn Tạ Thời Minh vài điểm, nhưng… lần này cậu lại thật sự vượt qua được Tạ Thời Minh?

Cậu? Lại có thể vượt qua Tạ Thời Minh sao?!

“Sao em ngạc nhiên vậy?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh, có người đưa tay xoa đầu cậu.

Thẩm Sơ quay đầu lại, mím môi: “Anh thấy… em không nên ngạc nhiên à?”

“Trước đây em từng nói với anh, em rất ngốc..…”

Bình Luận (0)
Comment