Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 161

Cậu thuộc kiểu nỗ lực hơn là có thiên phú.

Dù có “bàn tay vàng” là ký ức kiếp trước, sau khi trở về cũng chưa từng lơ là chuyện học tập, nhưng Thẩm Sơ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vượt qua được Tạ Thời Minh…

Hơn nữa so với tâm thái liều mạng học tập trước kia, lần này quay về thời thơ ấu, cậu vẫn luôn trong trạng thái khá tùy hứng, không còn đem toàn bộ tinh lực dồn hết vào việc học như trước. Tuy biết kết quả chắc chắn không tệ, nhưng thật sự chưa từng nghĩ rằng mình có thể vượt qua được Tạ Thời Minh.

“Sơ Sơ, nhưng anh lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.”

Tạ Thời Minh nghiêm túc nhìn Thẩm Sơ nói —

“Em đã sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đi qua nhiều nơi, thấy được nhiều phong cảnh, còn học được rất nhiều điều từ chú Hạng. Những kinh nghiệm thực tế đó, những trải nghiệm em tích lũy được mỗi khi đến một nơi mới, tất cả đều âm thầm bồi dưỡng em. Thế giới mà em từng nhìn thấy, đã khác so với rất nhiều người rồi, Sơ Sơ à.”

“Sao em vẫn còn cảm thấy bản thân không đủ giỏi chứ?”

Tạ Thời Minh gõ nhẹ lên trán Thẩm Sơ, nhưng lại dịu dàng hơn bất cứ khi nào.

“Khi khảo sát địa hình cần đo đạc, vẽ bản đồ, ra ngoài cần biết giao tiếp, các phong cảnh nhân văn, phong tục vật chất ở mỗi nơi, những con người và sự việc em từng chứng kiến, từ lâu đã không còn là kiến thức sách vở cứng nhắc nữa.”

Thẩm Sơ cúi đầu, vô thức xoa trán, cảm giác hình như có chút nóng lên.

Không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Nghe những lời này, thậm chí còn khiến cậu xúc động hơn cả lúc biết thành tích và thứ hạng.

Nồng nhiệt, ấm áp, tất cả đều hóa thành những dòng khí không tên, sôi sục trong lòng, như những bong bóng lục bục trồi lên, khiến người ta không thể bỏ qua.

Tạ Thời Minh để ý đến vành tai đỏ lên của Thẩm Sơ, trong lòng khẽ xao động —

“Hahaha! Mọi người mau lên diễn đàn mà xem, bên Du Bắc chắc câm nín cả rồi nhỉ?!”

Bầu không khí mơ hồ bị cắt ngang, Thẩm Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nguyên Tư.

Không cần đoán, cậu cũng biết bên Du Bắc chắc chắn cũng đang chờ thành tích và thứ hạng được cập nhật.

Thẩm Sơ thì lại không mấy bận tâm.

So với chuyện đó, điều cậu nghĩ tới nhiều hơn chính là vụ cá cược giữa cậu và Tạ Tuấn Trạch, cuối cùng cũng đã có kết quả rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ lại không nhịn được mà nhìn Tạ Thời Minh bằng ánh mắt long lanh sáng rực.

Không nói lời nào, nhưng rõ ràng mang theo ý tranh công ——

Còn không mau khen em?!

Tạ Thời Minh mỉm cười, cúi đầu sát lại gần Thẩm Sơ, khẽ nói bên tai: “Cảm ơn Sơ Sơ.”

Làn hơi ấm áp phả vào vành tai, như châm lên một đốm lửa nhỏ.

Rõ ràng nhiệt độ chẳng nóng lắm, nhưng lại khiến Thẩm Sơ cảm thấy tai mình như bị bỏng.

Cậu lại muốn “né tránh” rồi——

Phải có chuyện gì đó xảy ra đi, để cậu còn có thể giả vờ phân tâm…

Theo phản xạ, Thẩm Sơ lại nhìn về phía Tề Nguyên Tư.

Thấy vậy, Tạ Thời Minh liền quay đầu trừng mắt với Tề Nguyên Tư một cái.

Tề Nguyên Tư: “??”

…..

So với không khí ở Nam Hoành, Du Bắc lúc này có thể nói là ngột ngạt đến cực điểm.

Đặc biệt là lớp có Giản Ngôn và Tạ Tuấn Trạch…

Vừa có điểm, bảng xếp hạng cũng được cập nhật, mấy người lúc trước còn nói này nói nọ lập tức câm như hến, không biết nên nói gì mới phải.

Và trong số đó, người khó chấp nhận và cảm thấy khó tin nhất, đương nhiên chính là Tạ Tuấn Trạch.

Cậu ta từng nghĩ thành tích của Thẩm Sơ chắc cũng không tệ.

Nhưng chưa từng nghĩ, thành tích của Thẩm Sơ lại tốt đến mức này.

Thậm chí… không chỉ vượt qua cậu ta, mà còn vượt qua cả Tạ Thời Minh và Giản Ngôn.

Dựa vào cái gì?!

Chuyện mà cậu ta không làm được…Dựa vào cái gì?!

Không phải Thẩm Sơ từ nhỏ đã ra nước ngoài sao?!

Tại sao cậu ta vẫn có thể thi tốt như vậy…

Tạ Tuấn Trạch vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng vừa được cập nhật, không dám tin vào mắt mình, hoặc có thể nói là không muốn tin… Đầu óc rối như tơ vò, chẳng nghĩ được gì cả.

Một lúc sau, cậu ta nghe được một tiếng cười khẽ —

Giản Ngôn thu dọn sách vở đứng dậy, cầm cặp lên nhìn về phía Tạ Tuấn Trạch: “Đừng quên vụ cá cược trước đó nhé.”

“Tạ Tuấn Trạch, đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua nha.”

"Vả lại, chắc giờ anh cũng chẳng chối được nữa đâu.”

Giản Ngôn lại cười một tiếng, rồi mới xoay người rời đi.

Cậu ấy chẳng buồn nhìn vẻ mặt Tạ Tuấn Trạch lúc này khó coi đến mức nào, cả Giản Tử Trạc phía bên kia.

Đừng tưởng cậu ấy không đoán được ai là người đứng sau vụ lùm xùm trên diễn đàn, cuối cùng giờ lại thành “trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, ngược lại còn giúp Thẩm Sơ nổi tiếng hơn.

Nhưng nếu nói người xui xẻo nhất, thì vẫn là Tạ Tuấn Trạch.

Giống như ngay từ đầu muốn ép Thẩm Sơ đưa tiền vậy —

Bây giờ chuyện cá cược đã bị công khai, kết quả lại quanh co, cuối cùng Thẩm Sơ thắng cược, Tạ Tuấn Trạch dĩ nhiên là không thể chối được nữa rồi.

Còn về phía Tạ Văn Dũng…

Lúc đó đâu chỉ là thỏa thuận miệng, họ còn có cả giấy tờ cam kết.

Cho dù Tạ Văn Dũng có muốn chối, lần này cũng không chối nổi đâu.

Trừ phi ông ta muốn… vào tù lần nữa.

Kỳ thi lại kết thúc, thành tích và thứ hạng cũng đã được cập nhật, kỳ thi thử tháng này cuối cùng cũng khép lại.

Những phản ứng kéo theo sau chuyện này tạm thời chưa nói tới, nhưng chỉ riêng việc thắng vụ cá cược lần này, đòi lại được công bằng cho người đã khuất, đã đáng giá hơn bất cứ điều gì.

Tuy nhiên…

Khi Thẩm Sơ quay về nhà cũ, nhìn cả căn phòng đầy người, bước chân suýt chút nữa không dám bước vào —

Thẩm Tùng Quốc, Thẩm Minh Châu, Tô Lạc Duyệt, còn có Thẩm Sóc, Thẩm Dật trên máy tính bảng, và Thẩm Tùy vừa từ trường về… sáu người, chưa bao giờ đông đủ như vậy!

Và tất cả đều đang nhìn cậu.

Thẩm Tùy thậm chí còn xoay luôn máy tính bảng trên bàn trà về phía cậu, để Thẩm Dật cũng có thể nhìn thấy.

…..

Không khí có vẻ hơi bất thường.

Thẩm Sơ theo bản năng rụt cổ lại, cười gượng hai tiếng:

“Mọi người đang làm gì vậy? Đợi con và anh trai về để đủ hai bàn mạt chược à?”

“Em còn giả ngu?!”

Thẩm Dật bên kia màn hình hừ một tiếng:

“Nếu không phải anh đang quay phim đến đoạn quan trọng, em có tin là anh lập tức quay về đánh em một trận không?!”

“Em làm gì mà…”

Bình Luận (0)
Comment