Thẩm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm, cực kỳ không cam lòng.
Nhưng cũng chỉ dám làu bàu trong yên lặng.
Rồi không nhịn được liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái.
Cứu em với!
“Bé cưng, nhìn gì đấy?”
Ánh mắt còn chưa kịp truyền tín hiệu cầu cứu thì đã bị Tô Lạc Duyệt bắt được.
Cạch—
Tín hiệu ngắt kết nối.
Tô Lạc Duyệt khoanh tay, mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm nay mọi người đều đã chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của con rồi đấy.”
“Bé cưng, thật lợi hại nha~”
“...”
Không dám đáp lại một lời…
Thẩm Sơ theo bản năng giống như hồi còn nhỏ, giấu tay ra sau lưng, lùi sát lại gần Tạ Thời Minh.
“Lúc trước chỉ biết tụi con đi tìm người, không ngờ là còn bất chấp nguy hiểm để cứu người về. Cứu người là chuyện tốt, chỉ là...”
Ánh mắt Tô Lạc Duyệt lại hướng sang Tạ Thời Minh: “Minh Minh, sao con không nói với mẹ?”
“Chuyện em con liều mình cứu người, nói ra để người trong nhà khen ngợi nó.”
Tạ Thời Minh: “...”
Chết rồi, dựa vào Tạ Thời Minh cũng không thoát được.
Thẩm Sơ dùng mũi chân cào cào mặt đất.
Cậu biết mà, đoạn video đó thế nào người nhà cũng thấy.
Thiệt tình.
Ai mà ngờ được lại có người tung video ra chứ, nếu biết sớm thì đã ngoan ngoãn khai báo rồi…
Kết quả là cái gì cũng nói, chỉ chuyện này là chưa nói, giờ thì hay rồi, cả nhà cùng nhau "thẩm vấn" cậu.
“Khụ.”
Thẩm Sơ ho nhẹ một tiếng, định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Tạ Thời Minh chặn lại: “Con sợ mọi người lo lắng nên mới không kể chuyện Sơ Sơ cứu người.”
“Con thấy cũng không có gì để kể, tìm và cứu được người là được rồi.”
Thẩm Tùy đẩy gọng kính: “Hai đứa đây là điển hình của 'chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu' với người nhà.”
“Chuyện đã xảy ra thì có nói cũng không có ý nghĩa gì.”
“Gặp nguy hiểm, liều lĩnh xông lên cũng không có ý nghĩa.”
“Nhưng tình hình nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều.”
Thẩm Tùy gật đầu: “Ừm, chuyện đó thì đúng.”
“Nhưng trước mặt người nhà, nhiều khi lý lẽ không ăn thua đâu.”
Tạ Thời Minh khẽ ừ: “Con biết mọi người lo lắng cho con và Sơ Sơ, cũng thấy sợ khi nghĩ lại.”
“Sau này con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.”
“Sẽ không để em ấy bị thương dù chỉ một chút.”
Thẩm Sơ cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Minh Châu gật đầu tỏ vẻ hài lòng, còn Tô Lạc Duyệt thì khi nghe hai câu cuối lại khựng lại, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không có gì.
Dù sao hai đứa nhỏ này vốn rất thân thiết, có thể thân đến mức này, bà còn mừng không kịp.
Thẩm Tùng Quốc cũng không thấy có gì lạ, chỉ có Thẩm Sóc là từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này lại nhìn Tạ Thời Minh một cái, rồi lại liếc sang Thẩm Sơ đang cúi đầu còn thấp hơn ban nãy.
Không hiểu sao, anh ấy chợt nhớ đến cái ôm trong văn phòng hôm đó.
Giờ lại nghe những lời này…
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ấy bất chợt chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh—
Thẩm Sóc nhìn sang, Tạ Thời Minh cũng không né tránh.
Đứa em trai này….sao lại….
Thẩm Sóc như thể phát hiện được điều gì đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng lúc định nhìn kỹ hơn thì thấy Tạ Thời Minh đã dời mắt đi chỗ khác.
Chờ thêm một chút nữa.
Tạ Thời Minh thầm nghĩ.
Giờ vẫn chưa phải lúc.
Ít nhất thì hắn vẫn chưa đủ chắc chắn.
Cho nên không thể làm người nhà biết.
Nhưng có thể hé lộ một chút.
Hắn sợ đến lúc đó sẽ dọa mọi người sợ.
Dù gì thì bấy lâu nay, trong mắt mọi người, bọn họ vẫn luôn là "anh em".
…
“Thôi, chuyện đó nói sau, còn có chuyện khác quan trọng hơn.”
Thẩm Tùng Quốc dẫn đầu lên tiếng, sau khi dặn dò bọn họ sau này làm gì cũng phải chú ý an toàn thì chuyển chủ đề sang một chuyện khác—
“Dự án mà dạo này Thẩm thị tiếp xúc, bên chính phủ có ý định đứng ra làm trung gian, chọn hai tập đoàn phía Nam và phía Bắc tiếp nhận.”
“Doanh nghiệp ở Nam thành đã được xác định rồi.”
Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc đều đồng thanh "Ừm" một tiếng, chuyện này đúng là ngoài dự đoán của họ.
Dù gì ở phía họ, mấy công ty còn đang tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà đến phút cuối lại có biến.
Không chỉ có biến, mà bên được xác định trước lại là một doanh nghiệp ở Nam thành.
Còn phía họ đến giờ vẫn chưa có kết luận cuối cùng.
“Kiều Gia Huyên – vị này đến từ Nam thành, đã tìm cách liên hệ với ba.”
“Liên hệ với ba á?”
Thẩm Minh Châu không giấu nổi sự kinh ngạc: “Sao cậu ta lại tìm đến ba?”
Dự án lần này rất lớn, sau khi xác định doanh nghiệp ở Nam thành, người nắm quyền của doanh nghiệp đó đã đích thân đến đây, theo như Thẩm Minh Châu biết thì người này mới đến thành phố B không lâu.
Chỗ họ còn chưa xác định, sao bên kia đã tìm đến nhà họ Thẩm?
Có ý gì đây?
Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc cũng hơi nghi ngờ: “Cậu ta nói là muốn nhân dịp Tết Trung Thu đến tặng một món quà.”
…..
Dự án lần này quá lớn, không thể "ăn" một mình, nên việc hợp tác là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ là không ai ngờ được, cuối cùng lại có cú ngoặt bất ngờ— đã xác định được doanh nghiệp ở Nam thành.
Kiều Gia Huyên, nghe nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Một nhân vật khó lường, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã nổi lên ở Nam thành, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường trọng yếu.
Hơn nữa hắn ta vẫn còn trẻ, thậm chí tuổi còn nhỏ hơn Thẩm Minh Châu khá nhiều.
Hoàn toàn có thể gọi là “tuổi trẻ tài cao”.
Tới nay, vị này có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Nam thành.
Cho nên, việc Kiều Gia Huyên đích thân bay đến thành phố B lần này, lại trong tình cảnh đã xác định hắn ta là một trong hai đối tác hợp tác dự án, đủ khiến giới kinh doanh tại thành phố phải chú ý và xem trọng.
Dự án lần này, hai bên hợp tác là tốt nhất.
Đã xác định được một bên, thì bên còn lại được chọn là ai, thật sự rất vi diệu.
Vì thế, ngay từ khi Kiều Gia Huyên còn chưa đặt chân tới thành phố B, đã có không ít người muốn liên hệ với hắn ta.
Chỉ là nghe nói Kiều Gia Huyên, một lời mời cũng không nhận.
Vậy mà giờ lại đích thân bay đến thành phố B, chủ động liên hệ với nhà họ Thẩm?