Hơn nữa còn là…
“Tặng quà Trung thu sao?”
Ngay cả Thẩm Sóc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Tuy anh ấy rất tự tin rằng nhà họ Thẩm cuối cùng sẽ trở thành bên hợp tác thứ hai trong dự án, nhưng hiện tại đúng là vẫn đang trong giai đoạn “quan sát”. Xét theo trạng thái đã là bên tiếp nhận dự án đến xem, Kiều Gia Huyên cũng nên giữ thái độ “quan sát” mới đúng. Mà thực tế đúng là như thế. Vậy mà sao giờ lại chủ động tiếp cận nhà họ Thẩm?
Thậm chí… còn có vẻ như đang hạ thấp mình.
Thật khó hiểu, không tài nào lý giải nổi.
Chỉ là một món quà thôi, nhưng mức độ tiến lùi vừa phải, khiến người ta không đoán ra được rốt cuộc có mục đích gì.
Nhưng ít nhất hiện tại không cảm nhận được ác ý nào.
“Cứ chờ xem đã.”
Cuối cùng Thẩm Tùng Quốc đưa ra quyết định.
…
Về chuyện này thì Thẩm Sơ cũng không để tâm mấy.
Còn không quan trọng bằng chuyện sau Trung thu chính là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy.
Mà trước Trung thu còn có khối chuyện phải lo.
Ví dụ như lời xin lỗi của Tạ Văn Dũng…
Ví dụ như chuỗi sóng gió sau khi bảng xếp hạng lần này được cập nhật.
Nhưng vẫn là lời xin lỗi của Tạ Văn Dũng khiến Thẩm Sơ chú ý hơn—
Dù trong quá trình cũng có chút trục trặc, nhưng không biết Tạ Tuấn Trạch đã làm gì, nói chung thì cuối cùng Tạ Văn Dũng cũng đã ra mặt xin lỗi.
“Đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua, nhưng Thẩm Sơ, tôi vẫn không thích cậu, rất không thích.”
Chỉ là cậu ta không muốn bị xem thường.
Đặc biệt là bị Thẩm Sơ xem thường.
“Chuyện trên diễn đàn không phải tôi làm.”
“Còn nữa, bây giờ cậu vừa lòng rồi chứ, ba tôi đã công khai xin lỗi, những người khác sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây?”
Lúc đó Thẩm Sơ bị chặn ngay trước cửa phòng thuê, nhìn thấy Tạ Tuấn Trạch tìm tới, sau một lúc mới mở miệng: “Tôi vì sao phải thấy vừa lòng?”
Mặt Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng đầy xấu hổ: “Tôi biết cậu luôn coi thường tôi—”
“Không, cậu sai rồi.”
Thẩm Sơ lắc đầu: “Là chính cậu luôn coi thường bản thân mình.”
“Tôi chẳng quan tâm cậu có thích tôi hay không, vì mục đích tôi đánh cược với cậu không phải vì điều đó, nếu không thì chúng ta vốn chẳng liên quan gì tới nhau.”
“Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian lãng phí vào chuyện khác.”
“Còn ba cậu xin lỗi là chuyện nên làm, làm sai thì phải xin lỗi, chẳng phải điều đó là lẽ đương nhiên sao?”
“Phải trả giá cho sai lầm của mình, chẳng phải là điều tất yếu à?”
Cuối cùng Thẩm Sơ liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch một cái—
“Tạ Tuấn Trạch, thế giới của c** nh* đến mức chỉ thấy được chừng đó thôi sao?”
…..
Sau đó, Giản Ngôn mỉa mai cậu, nói cậu quá tốt bụng.
Thẩm Sơ cảm thấy vô cùng oan ức, cậu quá tốt bụng chỗ nào chứ.
“Câu cuối cùng đó, hoàn toàn không cần thiết.”
Giản Ngôn trợn mắt: “Anh nói với anh ta làm gì, anh ta cũng sẽ không cảm ơn anh.”
Chuyện này thì Thẩm Sơ cũng không nghĩ gì nhiều, cậu chỉ đơn giản muốn nói câu đó mà thôi.
Ít nhất việc Tạ Văn Dũng chịu xin lỗi, chứng tỏ Tạ Tuấn Trạch cũng không đến mức không thể cứu vãn.
Huống chi Thẩm Sơ cũng không muốn Tạ Tuấn Trạch cứ “bám” lấy cậu mãi, câu nói cuối cùng đó, không có ý gì đặc biệt cả. Dù Tạ Tuấn Trạch có nghĩ thông hay không, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Nghĩ thông được thì tốt nhất, đừng có làm phiền cậu nữa.
Nhưng hiện tại Tạ Tuấn Trạch sống cũng không quá tốt, e là không còn cơ hội đến làm phiền cậu nữa đâu.
“À đúng rồi, cậu và anh Giản Hành sẽ về nước trước Tết đấy.”
Giản Ngôn ngừng lại một chút, lườm Thẩm Sơ một cái: “Tôi biết rồi! Anh tôi cũng nói với tôi!”
Thẩm Sơ: “……”
Tên cuồng anh này…
“Tôi đang nói, đến lúc đó em và anh Giản Hành cùng tới dự tiệc sinh nhật của tôi và anh trai nhé.”
“Hứ.”
Giản Ngôn bĩu môi: “Dự tiệc sinh nhật của anh thì được.”
Còn tiệc của Tạ Thời Minh ấy hả, ai thèm dự.
“Nhưng tôi và anh ấy tổ chức chung mà.”
“Biết rồi!”
Giản Ngôn vung tay tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Còn nữa, sau Trung thu, ông cụ nhà tôi tổ chức tiệc mừng thọ, chắc là sẽ mời mọi người đấy.”
“Anh và Tạ Thời Minh cẩn thận một chút.”
“Giản Tử Trạc nhìn tôi… nói chung là vì tôi với anh tôi thân với anh, còn anh lại chọc tức anh hắn ta, nên giờ hai anh em nhà đó đều không ưa anh.”
“Chuyện trên diễn đàn là do Giản Tử Trạc giở trò sau lưng.”
…
Chuyện ông cụ nhà họ Giản tổ chức tiệc mừng thọ, Thẩm Sơ đương nhiên biết.
Còn chưa đến ngày tổ chức, nhà họ Giản đã bắt đầu tuyên truyền rầm rộ rồi, nghe nói mời không ít người, muốn tổ chức thật hoành tráng.
Nhưng theo lời anh cả cậu nói, đúng lúc mấu chốt thế này mà ông cụ nhà họ Giản lại tổ chức tiệc mừng thọ lớn như vậy, chắc chắn có liên quan tới dự án lần này, dù sao nếu mời Kiều Gia Huyên thì đối phương thật sự không có lý do gì để từ chối, muốn né cũng không né được.
Nhưng hôm Tết Trung thu, Kiều Gia Huyên đã phái người đến tặng quà họ, cực kỳ kín đáo, gần như không ai phát hiện ra——
Đây hoàn toàn là thiện ý, đang truyền tín hiệu hữu nghị đến họ.
Không chỉ gửi quà cho Thẩm Tùng Quốc, ngay cả Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, thậm chí mấy người nhỏ nhỏ như họ cũng có quà.
Thiện ý thì thiện ý, nhưng hành động này thực sự khiến người ta không thể hiểu được.
Trước khi xác định bên hợp tác thứ hai của dự án là ai, họ và Kiều Gia Huyên không nên tiếp xúc quá nhiều. Ít nhất là Kiều Gia Huyên không hề công khai chuyện tặng quà Trung thu lần này, kín đáo hết mức có thể.
Nhưng chính vì như vậy, họ nên tìm một cơ hội thích hợp để tiếp xúc với Kiều Gia Huyên một chút.
Và tiệc mừng thọ của ông cụ Giản, lại là một dịp không tồi.
“Cả hai đứa cũng nhận được thiệp mời, chậc.”
Thẩm Minh Châu vừa nói, vừa nhìn hai cậu con trai nhỏ, tâm trạng hơi phức tạp.
Nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đã mặc âu phục chỉnh tề, lại không nhịn được cảm thán — hai đứa trẻ này, thực sự đã trưởng thành rồi.
“Chờ đến lễ trưởng thành của hai con, nhà chúng ta nhất định sẽ tổ chức còn hoành tráng hơn cả nhà họ Giản!”
Thẩm Sóc lái xe phía trước, quay đầu nhìn lại: “Lần này chắc là sẽ không bỏ lỡ nữa đâu.”