“Đương nhiên rồi, cậu cũng sẽ về trước sinh nhật con mà.”
Thẩm Sơ bám vào lưng ghế, bộ vest trên người mặc không quen khiến cậu không thể ngồi yên, cứ ngó ngiêng qua lại, lúc nhìn Thẩm Sóc, lúc lại liếc sang Thẩm Minh Châu ở ghế phụ, đôi mắt cong cong ánh lên ý cười:
“Lễ trưởng thành này của em và anh trai, mọi người không được vắng mặt đâu đấy. Quà cáp cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Tổ chức hoành tránh hay không không quan trọng, em chỉ cần mọi người đều ở bên là được rồi.”
Từng ấy năm xa cách, cuối cùng cũng có thể sum họp đầy đủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
“Sau lễ trưởng thành là có thể yêu đương rồi.”
Thẩm Minh Châu bật cười trêu chọc: “Nghe đến đây, có phải thấy hớn hở hơn không?”
“Bé cưng của chúng ta muốn tìm bạn gái như thế nào?”
“Nhưng nhớ là thi đại học xong mới được tìm nhé.”
Trong xe bỗng rơi vào im lặng…
Không hiểu sao, Thẩm Sơ lại thấy hơi chột dạ, đưa tay sờ sờ mũi, ánh mắt né tránh không dám nhìn bậy.
“Ba….nhất định phải là con gái à?”
Lúc này, Tạ Thời Minh đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Sơ suýt nữa thì nghẹn thở —
Cậu lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, ngay cả Thẩm Minh Châu cũng bất ngờ quay phắt lại, gương mặt không giấu nổi vẻ sửng sốt.
“Minh Minh, con...”
Vẻ mặt Thẩm Minh Châu đầy nghi hoặc, ngập ngừng một lát rồi đổi cách hỏi, cẩn thận mà lên tiếng: “Minh Minh, sao con lại hỏi vậy?”
“Dạ… ba, con hình như thích con trai.”
Nói đến đây, Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ gãi gãi lòng bàn tay, cảm giác tim như đập nhanh hơn…
Trong xe không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nhưng Tạ Thời Minh khi hỏi và trả lời lại quá tự nhiên, cứ như chuyện “thích con trai” này vốn dĩ chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy rằng cậu Thẩm Sơ và Giản Hành cũng..
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Minh Châu vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Chủ yếu là bởi ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại xảy ra trên người con trai mình.
“Gần đến nơi rồi, chuyện này… về nhà hẵng nói.”
Thẩm Sóc lên tiếng phá tan bầu không khí, nhìn Tạ Thời Minh qua gương chiếu hậu rồi lại lướt qua Thẩm Sơ đang cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng là họ đã đến nơi tổ chức tiệc mừng thọ của nhà họ Giản.
“Khụ… đúng vậy, chuyện này về nhà lại nói tiếp.”
Thẩm Minh Châu khẽ ho, gật đầu: “Ừ, còn phải nói với mẹ con một tiếng nữa.”
---
Cả nhóm xuống xe, lần này chỉ có Thẩm Sóc, Thẩm Minh Châu, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều bận, không tới; Tô Lạc Duyệt mấy năm nay hiếm khi lộ diện, càng không đến; Thẩm Tùng Quốc thì khỏi cần nghĩ, không đời nào có mặt.
Nói trắng ra, nếu không phải vì nể mặt Giản Ngôn, dù có nhận được thiệp mời, hai người họ cũng chẳng muốn bước chân tới đây.
Như Thẩm Minh Châu đã nói: cũng không biết vì sao lại phát thiệp mời cho hai người họ…
“Hai đứa vào trong thì đừng đi linh tinh, cứ theo sát anh và ba là được.”
Thẩm Sóc nhìn quanh, rồi chọt nhẹ vào trán Thẩm Sơ: “Đặc biệt là em đó.”
“Gần đây chuyện đã rùm beng lắm rồi, ông nội dặn, bảo em yên phận một chút.”
“Đừng như hồi nhỏ nữa.”
Thẩm Sơ: “…”
Thật oan ức quá, có phải em muốn đâu chứ!
Thẩm Sơ vò tóc, lầm bầm đi theo sau hai người lớn.
Lúc này, cổ tay cậu bỗng bị ai đó kéo nhẹ.
Thời Minh nghiêng người lại gần, thì thầm: “Có một số chuyện, không phải nói thi lại xong sẽ nói sao?"
“Sơ Sơ, em còn muốn nói nữa không?”
“Thi xong lâu rồi đấy.”
Hắn đã chờ rất lâu rồi.
Lễ trưởng thành, nghĩa là Thẩm Sơ có thể tự do yêu đương.
Đến lúc đó, sẽ có càng nhiều người hơn mơ ước tới bảo bối của hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Thẩm Sơ có thể sẽ tiếp xúc với càng nhiều người hơn….
Nam có, nữ có.
Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi, Tạ Thời Minh đã không chịu nổi rồi.
Hắn không thể chấp nhận việc Thẩm Sơ không ở bên cạnh hắn.
Chừng ấy năm đã quá đủ rồi.
Giờ cậu đã quay về – thì người bên cạnh cậu, chỉ có thể là hắn.
Không ai khác.
---
Tạ Thời Minh siết nhẹ cổ tay Thẩm Sơ, nghiêng đầu nhìn cậu: “Nếu em vẫn chưa nghĩ xong… anh có thể chờ.”
“Em biết rõ anh đang nói gì mà, đúng không?”
“Hạng nhất toàn khối, không được giả ngốc đâu đấy.”
“Ai giả ngốc hả!”
Thẩm Sơ tức giận lườm hắn: “Không được gọi em như vậy!”
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đang cười của Tạ Thời Minh, cậu liền biết mình lại bị trêu rồi.
Đáng ghét thật.
Thẩm Sơ giật tay lại, giậm chân đi thẳng về phía trước.
Thật là đáng ghét!
Sao giờ lại ăn ý thế chứ.
Muốn giả ngốc cũng không được.
Chỉ cần hơi có phản ứng, đối phương lập tức nhìn thấu ngay.
Hoàn toàn không có tí bí mật gì cả!
Nhưng cậu vẫn không hiểu nổi, dù hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng thời gian xa cách lại còn dài hơn gấp nhiều lần, vậy mà vừa về nước liền…
“Ồ, đây chẳng phải là hạng nhất toàn khối sao?”
“Không ngờ cậu cũng nể mặt mà đến đấy.”
Thẩm Sơ sững lại: “…”
Cùng một câu nói, đổi giọng nói cùng ngữ điệu liền cảm thấy cực kỳ chán ghét.
---
So với việc gặp Thẩm Tùng Quốc, rõ ràng Giản Tử Trạc trước mặt Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu càng tự nhiên, thậm chí có phần ngông nghênh hơn.
Có lẽ hắn ta tưởng mình đang khen Thẩm Sơ..…
Chỉ tiếc là ngữ điệu nghe không khác gì đang khiêu khích.
Ngại thân phận, Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu không tiện nói gì, huống chi…
“Đúng vậy, nếu cậu đã mời chân thành như thế, sao tôi dám không nể mặt chứ?”
Thẩm Sơ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hóp bụng, dáng vẻ đầy tự tin: “Biết điều thì cảm ơn đi.”
Giản Tử Trạc: “…”
Biểu cảm đó như thể vừa ăn phải thứ gì đó rất… khó nuốt.
Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu liếc nhau, lắc đầu bước vào trong.
Tự nhiên đi chọc hắn làm gì.