Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 166

"Kiều tiên sinh có thể đến đây thật khiến người ta bất ngờ.”

Không biết từ lúc nào, ông cụ nhà họ Giản cũng đã bước tới, phía sau là Giản Trí Bác và Giản Tử Trạc, Giản Ngôn đi sau cùng. Rõ ràng là con của chính thất, nhưng nhìn lại như người ngoài.

Cha của Giản Hành và Giản Ngôn là một kẻ vừa lăng nhăng vừa vô dụng, nên đến tận bây giờ, Giản thị vẫn phải dựa vào ông cụ Giản chống đỡ. Giản Hành xem như sớm đã tách khỏi nhà họ Giản, người con trai khác cũng bất tài, nên hiện giờ người có thể gánh vác chỉ có Giản Trí Bác.

Tất nhiên Giản Trí Bác đi cùng Giản Tử Trạc, vì đó mới là em ruột của anh ta.

Nhưng trong những dịp như thế này, mẹ của bọn họ lại không đủ tư cách để xuất hiện.

Còn chính thất – tức mẹ của Giản Hành và Giản Ngôn – sau khi sinh Giản Ngôn thì sức khỏe giảm sút, nên bình thường cũng rất hiếm khi tham dự các buổi tiệc thế này.

Về phần cha của Giản Hành và Giản Ngôn thì đã bị đẩy đi chỗ khác tiếp khách – dù gì thì ông ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Kiều Gia Huyên mỉm cười, nhìn về phía ông cụ Giản.

“Lão gia nói vậy thật khiến tôi ái ngại. Sinh nhật của ngài, dĩ nhiên tôi phải đến rồi.”

“Vậy sao.” Ông cụ Giản dù chịu chủ động đến bắt chuyện, nhưng rõ ràng không phải người dễ tính.

“Nhưng xem ra, Kiều tiên sinh vừa rồi nói chuyện với mấy đứa nhỏ nhà họ Thẩm rất vui vẻ nhỉ?”

Ông cụ Giản liếc nhìn Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu, rồi lại nhìn hai đứa nhỏ đang đứng sau lưng họ, trong lòng thầm cảm thán: gen nhà họ Thẩm đúng là tốt thật, ngay cả đứa trẻ từng bị bế nhầm cũng ưu tú đến thế.

Tuy nói vậy, nhưng mấy đứa trẻ nhà họ cũng không kém, chỉ là…

“Tôi rất thích trẻ con. Gần đây, trước khi đến thành phố B, tôi tình cờ chú ý đến vụ mấy đứa nhỏ cứu người, không ngờ lại gặp được ở đây nên không kìm được muốn đi qua làm quen.”

Vừa nói, Kiều Gia Huyên lại nhìn về phía Thẩm Sơ, mỉm cười.

“Đứa nhỏ này tôi thấy rất thú vị, chỉ là vừa rồi sợ làm nó hoảng nên chưa kịp trò chuyện.”

Ơ? Cậu sao?

Thẩm Sơ chớp mắt, sao đột nhiên lại nói tới cậu?

Đang còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Quay đầu lại, thấy Tạ Thời Minh hơi nhíu mày, chăm chú nhìn Kiều Gia Huyên một cái.

Không chỉ Thẩm Sơ thấy khó hiểu, mà ngay cả Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu nghe những lời này cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Hai người nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ Kiều Gia Huyên lại nhắm vào đứa nhỏ nhà họ.

Đứa nhỏ này… chẳng lẽ lại gây ra chuyện gì rồi?

Nhưng nhìn lại thì… cũng không giống cho lắm…

“Ồ, đứa nhỏ này.” Lời của ông Giản mang chút thâm ý, nhưng rồi ông ta đổi giọng: “Thành tích không tồi. Nghe nói mới về nước đã đứng đầu bảng xếp hạng chung, khiến cháu trai nhà tôi là Giản Ngôn cũng bị tụt hạng.”

“À đúng rồi, Kiều tiên sinh chắc chưa biết, đứa nhỏ nhà chúng tôi – Giản Ngôn – và con của nhà Minh Châu đây…” Ông Giản chỉ về phía Tạ Thời Minh. “Ở hai trường thường xuyên đứng nhất."

“Vậy mà lần này hai trường tổ chức xếp hạng chung, danh hiệu đứng nhất lại bị đứa nhỏ này cướp mất.”

“Đúng là, người giỏi luôn có người giỏi hơn.”

Những lời này khiến Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc không khỏi nhíu mày.

Tuy ông ta đang khen Thẩm Sơ, nhưng nếu như mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và A Minh không tốt, nghe mấy lời này không biết sẽ nghĩ gì.

Nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn cười.

Dù họ có nói rằng Thẩm Sơ và A Minh có mối quan hệ thân thiết nhất, thì những người trong giới thượng lưu này, chắc chắn cũng sẽ không tin.

Nên Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu liếc nhau một cái, cả hai đều không lên tiếng.

Cứ nghe xem đối phương muốn nói gì tiếp, cũng hay.

Nhưng người tiếp theo lên tiếng lại là Kiều Gia Huyên.

“Vậy sao, đứa nhỏ này thật sự giỏi như vậy à?”

Kiều Gia Huyên cười: “Tôi thích những đứa trẻ thông minh và ưu tú, nói chuyện với chúng rất thoải mái.” 

“Vậy đúng là phải làm quen một chút rồi.”

Nói rồi, Kiều Gia Huyên nhìn sang Thẩm Sơ: “Chúng ta kết bạn liên lạc đi, được không bạn nhỏ?”

Ờm…

Thẩm Sơ chìm trong suy nghĩ, mọi chuyển sao lại đột nhiên chuyển về phía cậu thế này?

Dù cậu không phản cảm với Kiều Gia Huyên —

Dù sao thì những lời vừa rồi của ông cụ nhà họ Giản nghe chẳng khác nào đưa cậu lên bệ cao, không biết là có ý gì, nhưng Kiều Gia Huyên lại chẳng thèm bước vào cái bẫy ấy, thậm chí còn có vẻ như đứng về phía cậu…

Vậy vì sao hắn ta lại muốn bênh vực cậu?

“Chuyện gì vậy? Kiều tiên sinh cùng nhà họ Thẩm quen biết từ trước sao?”

“Không biết nữa, chưa từng nghe nói có liên hệ gì trước đây.”

“Vậy bây giờ là....”

Từ lúc Kiều Gia Huyên bước vào, đã có không ít người dõi theo.

Nhưng chẳng ai ngờ hắn ta lại lướt qua ông cụ nhà họ Giản, đi thẳng tới chỗ người nhà họ Thẩm…

Hành động như thế, thật khó mà nói là không có lý do gì phía sau.

Chỉ là không biết nguyên nhân thật sự là gì.

Khi ông cụ nhà họ Giản cũng đi tới, sự chú ý liền đạt đến đỉnh điểm.

Thật náo nhiệt.

Xem ra có trò vui để xem rồi.

Nhưng càng nhìn càng... ơ?

“Sao cảm giác như, so với người khác, Kiều tiên sinh đặc biệt thân thiện với đứa nhỏ kia thế nhỉ?”

“Cậu ta chính là đứa trẻ nổi tiếng dạo gần đây à? Đứa con không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm?”

“Đúng vậy, không biết sao lại xuất hiện ở đây, nghe nói mới về nước không lâu.”

“Thế mà nhà họ Thẩm vẫn nguyện ý chấp nhận cậu ta à?”

“Ai mà biết được. Nhưng nhìn cách đứa nhỏ này thể hiện gần đây, thì chắc chắn không phải người đơn giản…”

“Nhưng nhìn bề ngoài thì cũng đâu có gì đặc biệt đâu.”

Bị đại đa số cho rằng là người có tâm cơ- Thẩm Sơ, lúc này đã trao đổi thông tin liên lạc với Kiều Gia Huyên.

Ngay trước mặt tất cả mọi người —

Kiều Gia Huyên hoàn toàn không có ý định trao đổi phương thức liên lạc với ai khác.

Bên ngoài hắn ta nhìn có vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng thật ra là một người thích làm theo ý mình. Dường như hoàn toàn không nhận ra ánh mắt có phần không hài lòng của ông cụ Giản, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hoà.

Bình Luận (0)
Comment