Cũng phải thôi, nếu thật sự giống như vẻ bề ngoài như người ta nhìn thấy, thì Kiều Gia Huyên đã chẳng thể đứng vững ở Nam thành.
Chính vì thế, việc hắn ta đến thành phố B lần này mới khiến người ta không dám xem thường.
Chỉ là không ai ngờ được, người như vậy, lần đầu xuất hiện trước mặt công chúng, lại nhìn một đứa trẻ bằng con mắt khác.
“Không biết tiếp theo Kiều tiên sinh có sắp xếp gì không?”
Lúc này, Thẩm Minh Châu chủ động lên tiếng.
Bây giờ thì dù có là kẻ ngốc cũng đoán ra được, Tểt Trung thu vừa rồi Kiều Gia Huyên gửi quà cho nhà họ Thẩm là vì ai.
Còn việc hắn ta và Sơ Sơ nhà họ có quan hệ như thế nào, có lẽ phải chờ tiệc mừng thọ kết thúc, gặp riêng mới nói rõ được.
Vậy nên lúc này hỏi trước một câu là điều không thể tránh khỏi.
Nếu như Kiều Gia Huyên thật sự có ý…
Quả nhiên, sau khi Thẩm Minh Châu vừa mở miệng, Kiều Gia Huyên liền nhận lời.
Điều này lại một lần nữa khẳng định: đối phương nhắm vào Sơ Sơ nhà họ mà tới.
Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, bàn tay nắm cổ tay Thẩm Sơ lại siết chặt hơn.
Lại có người đến nữa rồi.
Lại có người xuất hiện bên cạnh Thẩm Sơ…
Cho dù Kiều Gia Huyên đến với mục đích gì, có lẽ là có thiện ý với Thẩm Sơ, hiện tại đúng là chưa có gì gây bất lợi cho cậu, nhưng Tạ Thời Minh vẫn không vui.
Hắn đã nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của mình.
Từ sau khi Thẩm Sơ về nước, trong thời gian ngắn, cảm xúc đó càng ngày càng mãnh liệt.
Tới khi phát hiện ra, chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Nhưng sự thay đổi tình cảm đó, lại dường như là điều hiển nhiên, sau cơn ngạc nhiên ban đầu, thì hoàn toàn trở nên hợp lý.
Từ khi bước chân vào nhà họ Thẩm, trong cuộc sống của hắn đã có Thẩm Sơ, hoàn toàn là hình bóng của Thẩm Sơ.
Dù sau này cậu ra nước ngoài, cũng vẫn như vậy, chưa từng thay đổi.
Thậm chí ngay cả khi chính hắn còn chưa nhận ra, hắn cũng đã vô thức đi theo bước chân của Thẩm Sơ — không có lý do gì, chỉ là muốn đến gần hơn một chút, dù chỉ là từng đi qua cùng một nơi, ở những thời điểm khác nhau…
Hắn đã quen với việc đặt Thẩm Sơ ở vị trí bên cạnh mình.
Nhưng lại không chỉ xuất phát từ thói quen.
Ban đầu Tạ Thời Minh còn chưa hiểu rõ lắm.
Hắn cũng không vội nghĩ cho ra lẽ, dù sao cũng biết Thẩm Sơ sẽ không rời đi hay biến mất.
Nhưng khi Thẩm Sơ thực sự về nước, thời gian ở bên cạnh hắn ngày càng nhiều, thì Tạ Thời Minh lại càng trở nên nôn nóng.
Sau đó hắn dần hiểu ra —
Cái cảm giác càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt ấy, thậm chí đã biến chất từ trước khi hắn hoàn toàn nhận ra, là một cảm giác muốn chiếm hữu Thẩm Sơ.
Không muốn ai khác dòm ngó, không muốn Thẩm Sơ rời khỏi mình.
Dù là nguy hiểm hay khả năng nào, cũng muốn b*p ch*t và loại bỏ nó.
Chỉ sợ nói ra sẽ dọa người.
Nhưng Sơ Sơ nhà hắn luôn rất dung túng hắn.
Đúng vậy, là dung túng.
Đến mức Thẩm Sơ còn chẳng nhận ra.
Với hắn, Thẩm Sơ luôn rất đặc biệt.
Tạ Thời Minh cúi đầu, nhẹ nhàng v**t v* cổ tay Thẩm Sơ.
Hắn thật sự... càng ngày càng không thể chờ nổi nữa rồi.
…
Buổi tiệc mừng thọ, vì sự xuất hiện của Kiều Gia Huyên, mà mang theo một ý vị khác.
Lại vì hắn ta vừa đến đã trò chuyện với người nhà họ Thẩm, khiến cho bầu không khí càng thêm khó hiểu.
Có người thầm cười nhạo ông cụ nhà họ Giản bày ra mánh lớn như vậy, kết quả người ta vừa đến, lại tỏ ra “thân thiết” với nhà họ Thẩm.
Bên hợp tác còn lại của dự án thì chưa rõ ràng, nhưng thái độ của Kiều Gia Huyên thì lại khá rõ —
Chỉ là không hiểu nổi, sao thái độ rõ ràng ấy lại dành cho đứa con không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm?
Cuối cùng cũng chỉ có thể quy về: đứa nhỏ đó không đơn giản.
Chậc, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, không biết kiềm chế là gì.
Dù có giỏi đến đâu, trước mặt con ruột nhà người ta, mà không biết khiêm nhường, giấu tài, thì sớm muộn gì cũng vấp ngã.
Tâm lý muốn thể hiện bản thân quá vội vàng rồi.
Chỉ không biết nhà họ Thẩm có thể nhẫn nhịn được bao lâu.
Với nề nếp nhà họ Thẩm, ngại mặt mũi, có thể giữ được vẻ ta đây như bây giờ đã là rất tốt rồi.
“Cái đứa con út nhà họ Giản ấy, hình như cũng khá thân với nó.”
Lúc này khách mời gần như đã đến đông đủ, chốn danh lợi thì không thể thiếu giao thiệp.
Vì vậy mấy người cùng lứa tuổi như Thẩm Sơ đều tản ra một góc, Giản Ngôn tự nhiên cũng tìm đến.
“Cái đứa đó, thông minh thì đúng là thông minh, cũng rất xuất sắc, chỉ tiếc là tuổi còn nhỏ, lại chẳng có anh ruột bên cạnh.”
“Ông cụ nhà họ Giản cũng xem trọng nó lắm, nhưng đáng tiếc, một người đã có tuổi, một người thì còn quá nhỏ, chậc chậc…”
Những lời này mang theo nhiều ẩn ý, nhưng người nghe đều hiểu.
Dù sao hôm nay là đại thọ 80 của ông cụ nhà họ Giản, dù sức khỏe có tốt đến mấy, cũng là lúc nên hoàn toàn lui về rồi.
Quyền lực nhà họ Giản cũng đến thời điểm phải bàn giao…
Đáng tiếc là người ở giữa thì không dùng được, đành phải chọn trong đám cháu.
Mà điều đó lại khiến tình thế càng thêm khó xử — người giỏi nhất rõ ràng là đứa nhỏ đó, nhưng tuổi còn quá nhỏ.
Đứa lớn nhất thì đã sớm bị gạt ra khỏi vòng quyền lực nhà họ Giản…
Còn hai người ở giữa, chậc, người thứ hai thì tuổi tác cũng tạm được, nhưng thân phận thì….
Có lẽ nếu lần này có thể trở thành bên hợp tác còn lại của dự án, thì đó sẽ là cánh cửa mở ra cho việc tiếp quản nhà họ Giản, ít nhất cũng chứng minh được năng lực của bản thân.
“Nhưng ai mà không biết, từ khi đứa nhỏ đó ra đời, bất kể là người cha đào hoa kia hay ông cụ nhà họ Giản, người được cưng nhất vẫn là đứa nhỏ đó.”
Thật ra mà nói, nhỏ tuổi cũng không hẳn là vấn đề.
Dù sao Giản Ngôn cũng đã nhảy lớp lên học lớp 12 rồi.
Nên cũng không trách Giản Trí Bác và Giản Tử Trạc sốt ruột —
“Dù sao thì trong chuyện này, cũng có phần nguyên nhân từ tôi.”
Về việc Giản Tử Trạc nhằm vào Thẩm Sơ, chỉ cần Giản Ngôn nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được, chuyện đó có liên quan đến cậu ấy.
— Vì cậu ấy thân thiết với Thẩm Sơ.
Trong thời điểm then chốt thế này, bất kể quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm như thế nào, cậu cũng mang họ “Thẩm”.
Mà cậu ấy lại thân thiết với Thẩm Sơ, thì đồng nghĩa với việc có thể giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Thẩm.