Xét mối quan hệ hiện tại giữa nhà họ Giản và nhà họ Thẩm, chính xác hơn là giữa Giản Trí Bác và tập đoàn Thẩm thị, thì đây tuyệt đối không phải điều Giản Trí Bác muốn thấy.
Nhưng nếu đứng trên lập trường của ông cụ nhà họ Giản mà nói, cho dù có cạnh tranh với Thẩm thị, thì có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù.
Vì vậy, dù thái độ của ông cụ không rõ ràng, nhưng thực tế cũng chưa từng phản đối việc cậu ấy tiếp xúc với người nhà họ Thẩm. Chỉ là — nếu người đó không phải Thẩm Sơ thì càng tốt, vì dù sao Thẩm Sơ cũng không phải con ruột của nhà họ Thẩm.
Nhưng Giản Ngôn lại nhìn thấu hơn bất kỳ ai —
Cho dù Thẩm Sơ không phải con ruột của nhà họ Thẩm, thì ít nhất, ở trước mặt vị con ruột kia, cậu là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Và điều đó cũng phần nào phản ánh địa vị của Thẩm Sơ trong nhà họ Thẩm.
Thời gian ở chung càng lâu, nghe nhiều những lời đồn đoán bên ngoài, Giản Ngôn lại càng cảm thấy buồn cười.
Thật sự rất buồn cười.
Chỉ là, lý do cậu ấy tiếp cận Thẩm Sơ, cũng không phải vì mục đích nào khác.
“…Xin lỗi.”
Giản Ngôn khẽ nói một tiếng xin lỗi.
Lần này gửi thiệp mời cho Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, tuy không mang ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng cũng không hoàn toàn vô duyên vô cớ.
Nếu không phải do cậu ấy thân thiết với Thẩm Sơ, thì cũng không khiến ông cụ Giản chú ý, lại càng không khiến Giản Tử Trạc nhắm vào như thế. Còn về lý do tại sao ngay cả Giản Trí Bác cũng có chút chú ý… điều đó thì không rõ.
Nhưng đối với thân phận của Thẩm Sơ, bất kể cậu có địa vị thế nào ở nhà họ Thẩm, thì vào lúc này cũng không nên quá… "nổi bật".
Dù sao những lời đàm tiếu vốn đã không ít, càng gây chú ý thì lại càng bị bàn tán.
Và điều đó chắc chắn không mang lại lợi ích gì cho Thẩm Sơ.
“Không sao đâu, thật ra cũng không phải lỗi của em.”
Nói đến đây, Thẩm Sơ hơi chột dạ đưa tay dụi mũi một cái —
Phải nói thật thì, lỗi lớn nhất chắc là ở cậu.
Dù là vụ đánh cược với Tạ Tuấn Trạch hay những chuyện khác…
Thẩm Sơ dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt dõi theo của những người khác trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay, nhưng so với cảnh ngộ ở kiếp trước, thì mấy ánh nhìn kiểu này chẳng đáng là gì.
Bị nhìn, bị bàn tán sau lưng một hai câu, có mất miếng thịt nào đâu.
Dù sao những điều cậu thật sự để tâm cũng chẳng phải là những thứ đó.
Việc này cậu cũng từng nói rõ với người nhà rồi, bảo họ đừng quan tâm và cũng đừng bận lòng vì mấy lời đồn nhảm.
Dù gì thì chuyện cậu và người nhà thân thiết đến mức nào, cũng chẳng thể suốt ngày đi giải thích khắp nơi, mà càng giải thích nhiều thì lại càng lộ vẻ gượng gạo, không thật.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Họ cứ sống cuộc sống của mình, không cần quá bận tâm đến những ánh nhìn của người ngoài.
“Anh nghĩ thoáng thật đấy.”
Giản Ngôn thở ra một hơi, vừa định nói thêm gì đó thì đã nghe thấy một giọng nói đáng ghét vang lên —
“Thẩm Sơ, đến sinh nhật cậu, cậu có mời tôi không đấy?”
“Dù sao lần này tôi cũng đã mời cậu đến rồi mà.”
Giản Tử Trạc vừa cười vừa bước tới, bên cạnh còn có mấy người cùng trang lứa đi theo— rõ ràng là nhóm bạn bè thân thiết thường hay tụ tập với nhau.
“Ái chà, tam thiếu gia nhà họ Giản hỏi hơi sớm rồi đấy, phải xem xem nhà họ Thẩm có cho cậu ta tổ chức sinh nhật không đã.”
“Ha ha ha, không thì hỏi ngay người bên cạnh là nhanh nhất.”
Người kia vừa nói vừa nhìn sang Tạ Thời Minh, sau đó liếc mắt về phía Thẩm Sơ:
“Nhưng hai người trông cũng thân thiết quá nhỉ, đúng là anh em 'sinh ra cùng nhau’.”
“Phải đấy, nghe nói người đứng đầu khối lần này mới về nước không lâu, thế mà có thể sống chung với người nhà hoà thuận như vậy…”
Đúng là từng câu từng chữ đều có thể bắt bẻ, câu nào cũng đầy ẩn ý mỉa mai.
Trên đường đến đây, tuy Thẩm Minh Châu nói rằng lễ trưởng thành của cậu và Tạ Thời Minh sẽ được tổ chức hoành tráng, nhưng Thẩm Sơ vốn chỉ muốn tổ chức đơn giản trong gia đình là đủ, những thứ khác không quan trọng.
Nào ngờ Giản Tử Trạc lại đến đây gây chuyện… Đúng là rảnh quá không có việc gì làm đi?
Hay là nghĩ những lời này lọt vào tai cậu và Tạ Thời Minh, sẽ khiến họ bắt đầu nghi ngờ nhau?
Bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào mà cứ cho rằng quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, hay giữa cậu với người nhà lại không tốt cơ chứ?!
Thẩm Sơ thầm nghĩ, dù bây giờ cậu có nắm tay Tạ Thời Minh đứng trước mặt bọn họ, có khi mấy người này vẫn sẽ nghĩ là cậu làm thế để khỏi bị đàm tiếu.
Mà thật ra, Thẩm Sơ đâu cần phải chứng minh với bọn họ.
Đám người này căn bản chẳng đáng để cậu phải bận tâm.
Chỉ là… nếu bảo cậu cứ thế nhịn, thì rõ ràng là không có khả năng rồi.
“Muốn đến dự sinh nhật tôi à? Được thôi, cầu xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ đồng ý.”
Thẩm Sơ đáp thẳng thừng, chẳng nể nang:
“Dù sao lần này tôi đồng ý tới đây cũng không phải nể mặt cậu.”
“Mà hôm nay cũng đâu phải tiệc mừng thọ của cậu.”
“Hoặc là… đợi đến tiệc mừng thọ của cậu rồi mời tôi đi, đến lúc đó tôi ‘đáp lễ’ cũng chưa muộn.”
Giản Tử Trạc không khỏi giật nhẹ khóe miệng.
Dù sớm đã đoán được sẽ không nhận được câu trả lời dễ nghe, nhưng mỗi lần nghe Thẩm Sơ phản bác lại, hắn ta vẫn cảm thấy có một loại “ngạc nhiên” khó diễn tả.
Đúng vậy, là cảm giác như bất ngờ vậy.
Cho nên hắn ta luôn muốn tiếp tục thử chọc tức cậu.
Ánh mắt Giản Tử Trạc dừng lại trên người Thẩm Sơ, vừa chuyển tầm nhìn, thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Thời Minh —
Chậc, ánh mắt đúng là dọa người thật.
Phải để mấy kẻ mù mắt quanh đây nhìn cho rõ, đừng lúc nào cũng tự cho rằng mình thông minh.
Chỉ là không nói đến thái độ của Tạ Thời Minh, ngay cả bản thân hắn ta cũng không hiểu nổi — nếu Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm thật sự có quan hệ tốt, thì vì sao lại phải ra nước ngoài? Mà còn nghe nói là từ nhỏ đã ra nước ngoài, từng ấy năm trôi qua, làm sao tình cảm vẫn không thay đổi?
Tình cảm thời thơ ấu, dù sâu đậm đến đâu, cũng phải bị thời gian mài mòn dần chứ?
Huống chi… còn chẳng phải ruột thịt.
Dù sao trong những gia đình như bọn họ, ngay cả con ruột cũng chưa chắc đã có tình cảm gì.
Ánh mắt Giản Tử Trạc đầy vẻ giễu cợt.
Không hiểu tại sao, hắn ta luôn muốn khiến Thẩm Sơ phát cáu.
Dù cuối cùng, người bị chọc tức lại thường là chính hắn ta…
Nhưng nếu có một ngày thật sự nhìn thấy gương mặt kia biến sắc, chắc hẳn đó sẽ là một cảm giác rất thú vị.
“…Tiệc sinh nhật sẽ tổ chức, đến lúc đó, tôi sẽ mời các cậu.”