Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 169

Lúc này, Tạ Thời Minh mở miệng, ánh mắt lướt qua mấy người trước mặt: “Tiệc sinh nhật của tôi và Sơ Sơ, nhất định sẽ mời các cậu.”

Mấy người kia nhìn nhau, có vẻ không ngờ Tạ Thời Minh lại lên tiếng vào lúc này.

Giản Tử Trạc thì lại khẽ cười nhạt một tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chờ.”

Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Kiều Gia Huyên chủ động đặt một phòng riêng, mời Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc, cùng Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến.

Lần này hắn ta cũng không cố ý giấu giếm gì cả, dù sao thái độ trong bữa tiệc vừa rồi cũng đã quá rõ ràng.

“Chắc các vị cũng đoán ra được phần nào, vậy thì tôi xin nói thẳng.”

Cửa phòng đóng lại, đợi mọi người ngồi xuống, Kiều Gia Huyên không vòng vo, tính cách so với vẻ bên ngoài thì càng thêm quả quyết và dứt khoát —

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Sơ, mỉm cười:

“Đúng vậy, tôi đến đây là vì đứa trẻ này.”

“Không biết mọi người có biết gì về cha ruột của cậu bé không?”

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức chìm vào im lặng.

Không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là nghe chính miệng Kiều Gia Huyên nói ra, vẫn khiến người ta không biết phải phản ứng thế nào.

“Cha của Sơ Sơ…”

Thẩm Sóc liếc nhìn Thẩm Sơ, là người đầu tiên lên tiếng:

“Thật ra chúng tôi cũng từng cố gắng tìm kiếm, nhưng năm xưa mẹ của Sơ Sơ cũng không có chút manh mối nào về ông ấy, huống chi là chúng tôi.”

Hơn nữa họ cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với mẹ của Thẩm Sơ, là Hạng Tinh Nguyệt, không có cơ hội nên càng không thể nghe Hạng Tinh Nguyệt nói gì về cha của Thẩm Sơ. Lúc Tạ Thời Minh và Hạng Tinh Nguyệt ở bên nhau, hắn cũng còn quá nhỏ, mà Hạng Tinh Nguyệt lại mất sớm, càng không thể để lại bất kỳ tin tức gì.

Thêm vào đó, việc Hạng Tinh Nguyệt chưa kết hôn đã có thai vốn không phải chuyện vẻ vang gì, cha mẹ Hạng Tinh Nguyệt đã không chấp nhận chuyện này, thì càng không thể đi khắp nơi rêu rao.

Vì thế, người biết chuyện tình cảm năm xưa của cô ấy càng cực kỳ ít ỏi.

Về người đàn ông đó, họ thực sự không biết được gì mấy.

Điều này, Thẩm Sơ cũng hiểu rất rõ.

Cậu có từng thắc mắc cha ruột của mình là ai, nhưng cũng chỉ là thắc mắc mà thôi.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đều chẳng có chút tin tức, cũng chưa từng gặp mặt, dù lúc đầu từng nghĩ đến, thì dần dần cũng chẳng còn lý do gì để bận tâm nữa. Suy nghĩ ấy từ lâu đã bị cậu gác lại.

Thế mà bây giờ, vị Kiều tiên sinh trước mặt lại chủ động nhắc tới người cha mà cậu chưa từng gặp mặt…

Nghĩ đến thì có lẽ họ từng quen biết nhau.

Nhưng trong phút chốc, Thẩm Sơ cũng không chủ động nói gì.

Hoặc đúng hơn là, cậu cũng thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Cảm giác đầu óc hơi lơ mơ.

“Ngài và cha của Sơ Sơ… có mối quan hệ như thế nào?”

Người hỏi lần này là Tạ Thời Minh.

Hắn đối diện với ánh mắt của Kiều Gia Huyên, rồi tiếp tục hỏi: “Hiện giờ ông ấy… còn sống không?”

Đây mới là điều quan trọng nhất —

Thẩm Sơ cũng không nhịn được mà dựng lỗ tai lên lắng nghe.

“Cha cậu bé đã qua đời rồi.”

Thẩm Sơ há miệng, hai từ “qua đời”…

Giống như một cây búa bất ngờ giáng thẳng vào đầu.

Không rõ cây búa ấy lớn cỡ nào, nặng ra sao, nhưng cảm giác đau thì không thể phủ nhận.

Cực kỳ khó chịu…

Ngay giây tiếp theo, có một bàn tay nắm lấy tay cậu.

Thẩm Sơ cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình —

Không cần đoán cũng biết, đó là tay của Tạ Thời Minh.

Lúc này, người có thể nắm lấy tay cậu, chỉ có thể là Tạ Thời Minh.

Bàn tay đó lớn hơn tay cậu hẳn một vòng, các đốt xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân nhẹ, siết rất chặt nhưng lại truyền đến một cảm giác vô cùng ấm áp.

Như thể chưa từng để ý đến tay của Tạ Thời Minh bao giờ, Thẩm Sơ cứ cúi đầu nhìn, chớp mắt liên tục.

Kiều Gia Huyên vẫn luôn chú ý đến Thẩm Sơ, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.

Hắn ta hơi bất ngờ, lại thấy hơi khó hiểu, nhưng phần nhiều là một tiếng thở dài đầy cảm thán trước phản ứng của đứa trẻ này…

“Cha cậu bé tên là Đỗ Thừa Tu, hơn mười năm trước một mình đến Nam thành lập nghiệp, tôi quen anh ấy từ khi đó.”

Kiều Gia Huyên thở dài một hơi, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt, dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:

“Anh ấy là đại ca của tôi, là anh em sống chết có nhau. Anh ấy từng cứu mạng tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau lập nghiệp, cùng muốn đứng vững ở Nam thành. Anh ấy nói vì anh ấy nghèo nên gia đình người con gái anh ấy yêu không chấp nhận anh ấy.”

“Anh ấy muốn gây dựng sự nghiệp, sau đó vẻ vang trở về cưới người về nhà.”

“Chú ấy… không biết lúc đó mẹ của Sơ Sơ đã mang thai sao?”

Kiều Gia Huyên nhìn Tạ Thời Minh, ánh mắt phức tạp, lắc đầu:

“Không biết.”

“Thật ra đến tận lúc đại ca tôi qua đời, anh ấy vẫn chưa từng biết mình có một đứa con.”

Bàn tay Thẩm Sơ siết chặt tay Tạ Thời Minh hơn, rồi chầm chậm ngẩng đầu, cắn môi thật chặt.

“Vậy… ông ấy… mất như thế nào?”

“Kiệt sức vì làm việc quá độ, cơ thể không chịu nổi.”

Kiều Gia Huyên nhìn cậu:

“Chú xin lỗi. Ngay cả chú cũng phải sau khi anh ấy qua đời mới biết đến sự tồn tại của cháu.”

“Lúc đó, anh ấy chỉ muốn được chôn cất ở quê, nhờ chú thay mặt anh ấy đến nhìn mẹ cháu một lần, nhưng khi đó chú không tìm được.”

Chân mày Thẩm Sơ khẽ động, bỗng nhớ lại lúc nhỏ từng theo cậu và Tạ Thời Minh trở về quê, từng nghe một bà lão nói có người đến hỏi thăm mẹ cậu, chẳng lẽ… khi ấy chính là vị Kiều tiên sinh này?

Chỉ tiếc rằng, họ đã bỏ lỡ nhau.

“Mấy năm đó, tôi vẫn không ngừng tìm mẹ của đứa trẻ này, mãi đến sau này mới hay tin, lại phát hiện đối phương đã….."

Kiều Gia Huyên thở dài:

“Sau khi xác nhận tin tức, tôi chỉ muốn để anh ấy được ở gần cô ấy hơn một chút. Sau đó phát hiện có người đến thăm mộ, lần theo dấu vết mới biết, thì ra còn có đứa trẻ này.”

Chỉ đến khi Thẩm Sơ về nước, hắn ta mới biết nên tìm cậu ở đâu.

Dù không có dự án lần này, Kiều Gia Huyên cũng sẽ đến thành phố B.

Đời người là thế —

Vừa vô thường…

Lại rất đỗi bình thường.

Bình thường đến mức, những chuyện sinh ly tử biệt như thế này, nói ra rồi… đến cả chỗ để trút nỗi buồn cũng chẳng có.

Bình Luận (0)
Comment