“Ha ha, cũng đúng, ai bảo cậu ta cứ bám lấy nhà họ Thẩm không buông chứ.”
…..
Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều đã mặc vest chỉnh tề, một trắng một đen. Khi Tô Lạc Duyệt giúp hai người “trang điểm”, Thẩm Sơ không nhịn được mà nói rằng cậu và Tạ Thời Minh giống như “song sát trắng đen”, liền bị nhéo tai một cái.
Sau đó, suýt nữa Tô Lạc Duyệt đã đỏ mắt, dọa Thẩm Sơ sợ đến mức vội ôm lấy vai bà an ủi.
Chớp mắt một cái, bọn trẻ đã lớn thế này rồi, đều đã thành người lớn cả rồi.
Trên đường đi dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Giản hôm trước, Tạ Thời Minh có nhắc đến một chuyện, sau khi về nhà, Thẩm Minh Châu cũng kể lại cho Tô Lạc Duyệt nghe. Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, cuối cùng đi đến kết luận rằng đây là chuyện bẩm sinh, có cố gượng ép cũng chẳng được gì. Thay vì tốn công tốn sức giằng co với con, chi bằng ngay từ đầu đã học cách chấp nhận.
Vì vậy, vào ngày lễ trưởng thành, Tô Lạc Duyệt đặc biệt căn dặn Tạ Thời Minh rằng, tuy đã trưởng thành, có thể yêu đương, nhưng dù đối tượng có là con trai thì cũng không được tùy tiện.
Nếu không, liệu mà ăn đòn.
Còn về Thẩm Sơ, Tô Lạc Duyệt nói thế này:
“Bé cưng của mẹ chưa cần yêu đương vội, ở bên mẹ thêm vài năm nữa, biết không.”
Lời này khiến Thẩm Sơ không biết đáp lại thế nào.
Cậu muốn hỏi bà một câu: mẹ có phải quên mất con là con trai rồi không?!
“Yêu đương thì vẫn có thể ở bên mẹ mà.”
Câu đó không phải cậu nói, là Tạ Thời Minh nói.
Lúc ấy Tô Lạc Duyệt mỉm cười gật đầu, nhưng Thẩm Sơ lại cảm thấy ý của Tạ Thời Minh, có lẽ khác hẳn với điều mà cậu đang nghĩ đến.
Và chắc chắn cũng khác hẳn với điều Tô Lạc Duyệt nghĩ tới…
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Tạ Thời Minh đặt trên người mình, như đang nói điều gì đó, mang theo vẻ cảm thán, rồi bước đến gần, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, còn nhẹ nhàng nhéo vành tai cậu một cái.
Hành động đó khiến Thẩm Sơ có ảo giác, như thể lúc này Tạ Thời Minh còn kiềm chế hơn trước đây rất nhiều.
Kiềm chế và nhẫn nhịn…
…..
Lúc Giản Tử Trạc đến nơi, liền trông thấy Thẩm Sơ mặc bộ vest trắng tinh, từng đường kim mũi chỉ đều có ánh bạc lấp lánh, trông chẳng khác gì một tiểu vương tử cao quý chưa hiểu sự đời.
Nhưng nếu chỉ nhìn cậu như vậy, thì quả là sai lầm lớn.
Đôi mắt kia quá đỗi linh động, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mắc mưu ngay.
Chuyện này Giản Tử Trạc đã trải nghiệm nhiều lần.
Chỉ là lần này, cậu ăn mặc còn chỉnh tề hơn hôm đến dự tiệc mừng thọ của ông nội hắn ta, đủ thấy lần này nhà họ Thẩm thật sự coi trọng.
Giản Tử Trạc khẽ bĩu môi một tiếng, nghe tiếng bàn tán suy đoán của mọi người xung quanh mà không khỏi thấy buồn cười.
Hắn ta lại quay sang nhìn Giản Ngôn đang chủ động bước tới chỗ Thẩm Sơ, trong lòng khẽ hừ lạnh.
Không rõ là cảm xúc và suy nghĩ gì.
Ngay cả Giản Ngôn cũng từng trong tối ngoài sáng cảnh cáo hắn ta, nhưng Thẩm Sơ thì chưa từng có lấy một lần.
Hắn ta không tin Thẩm Sơ không đoán ra được mối quan hệ giữa hắn ta và những tin đồn xoay quanh cậu dạo gần đây rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng tên này lại nhịn được.
Hay là… thật sự không hề để tâm?!
Cậu ta lấy đâu ra sự tự tin đó?
Hay là, cậu ta căn bản khinh thường không buồn đến chất vấn…
Giản Tử Trạc vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Sơ, cho đến khi lễ trưởng thành chính thức bắt đầu —
Là hai nhân vật chính của buổi lễ hôm nay, đương nhiên họ trở thành tâm điểm chú ý.
Không thể thiếu phần giới thiệu, lời chúc và quà tặng từ các bậc trưởng bối…
Mấy đứa trẻ nhà họ Thẩm đều từng làm lễ trưởng thành, nhưng chưa ai được tổ chức hoành tráng như lần này —
Là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, từ nhỏ Thẩm Sóc đã phải gánh vác trọng trách tiếp quản Thẩm thị, từ lúc bắt đầu vẫn luôn điệu thấp nhất có thể, nên lễ trưởng thành của anh ấy thậm chí còn không được công khai, chỉ là một buổi tụ họp gia đình. Thế nhưng chẳng ai dám xem nhẹ anh ấy. Thực tế đã chứng minh, sau khi gia nhập Thẩm thị, năng lực mà Thẩm Sóc thể hiện quả thật khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Hai anh em sinh đôi nhà họ Thẩm cũng luôn là đề tài khiến người ta bàn tán không dứt.
Thẩm Dật kế thừa sự nghiệp của mẹ, tuổi còn nhỏ mà diễn xuất và danh tiếng đều vững vàng như nhau, có cả thực lực lẫn thành tích, thậm chí còn nổi bật hơn cả mẹ anh ta thuở trẻ.
Còn Thẩm Tùy, không hề bị lu mờ dưới ánh hào quang và tên tuổi của người anh song sinh, ngược lại nhờ trí tuệ xuất chúng mà đã có chỗ đứng trong giới học thuật, dù không theo con đường kinh doanh hay nghệ thuật, nhưng thành tích vượt trội trong lĩnh vực nghiên cứu học thuật cũng khiến người ta không khỏi cảm thán và ghen tị.
Nhưng dù vậy, lễ trưởng thành của ba người kia cũng không hoành tráng bằng đứa nhỏ nhất này.
Có lẽ là do cưng chiều con út?
Dù sao cũng là đứa con thật vất vả mới tìm về được, muốn dành sự quan tâm đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.
Còn về lý do có phải vì đứa con khác hay không, phần lớn mọi người đều không nghĩ như vậy.
Sao có thể?
Sao có thể là vì đứa con khác được —
Đúng lúc ấy, ở phía ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao truyền đến.
Âm thanh từ xa vọng lại, dần dần tiến đến gần —
“Chúng tôi không đến trễ chứ!”.
Giọng Thẩm Dật vang lên, cùng lúc đó, cùng Thẩm Dật đi vào còn có hai người có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng nhìn qua vẫn trẻ trung, phong độ như cũ.
Mắt Thẩm Sơ và Giản Ngôn cùng lúc sáng rực lên.
Cậu! Anh Giản Hành!
Anh ơi!
Không ít người không chỉ nhận ra Thẩm Dật, mà còn nhận ra cả Giản Hành.
Dù những năm qua Giản Hành vẫn luôn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, nhưng với tư cách là một diễn viên quốc tế “mang vinh quang về cho đất nước”, anh ta vẫn nhận được sự chú ý không nhỏ ở trong nước, hơn nữa độ nổi tiếng luôn rất cao.
Huống chi mấy năm nay anh ta giành được không ít giải thưởng quốc tế. Nhưng cũng vì địa vị trong giới ngày càng cao, anh ta lại càng coi trọng chất lượng tác phẩm, gần như hai năm mới ra một phim, ngay cả mức độ xuất hiện trong đời thường cũng hiếm hoi. Dù vậy, mỗi lần có tác phẩm mới hay bất kỳ tin tức gì, vẫn luôn thu hút sự quan tâm rộng rãi.
Nhưng chẳng ai ngờ lại được gặp Giản Hành ở đây.
Nghe nói nhà họ Giản cũng có người tới, nhưng ai mà chẳng biết, Giản Hành ra nước ngoài lập nghiệp vốn là để thoát khỏi nhà họ Giản?
Trước kia, ở những dịp tiệc tùng hay sự kiện có mặt nhà họ Giản, chưa bao giờ thấy bóng dáng Giản Hành.
Sao lần này lại có ngoại lệ?!
“Khoan đã! Người bên cạnh ảnh —”
“Gì cơ?”