Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 174

“Cậu chưa xem tin tức trên mạng à? Vị vừa mới nhận giải thành tựu trọn đời kia, đạo diễn trẻ nhất trong lịch sử Hoa quốc – Hạng Tinh Hà! Anh ấy cũng tới sao?!”

“Có thể mọi người ít biết đến anh ấy, dù sao thì vị đạo diễn này không làm phim thương mại, mà là đạo diễn phim phóng sự, bình thường cũng rất khiêm tốn, nhưng lại cực kỳ có tài!”

“Tôi biết vị đạo diễn này! Rất nhiều phim phóng sự của anh ấy đều đoạt giải, nhưng lại cực kỳ kín tiếng. Nếu không phải lần này giành giải thành tựu trọn đời… Còn có cả Thẩm Dật nữa, nếu tôi không nhầm, thì đây là lần đầu tiên Thẩm Dật nhận được một giải thưởng quốc tế tầm cỡ như vậy, phải không? Nhưng bọn họ cùng nhau đến… chẳng lẽ là quen biết nhau? Vì nể mặt Thẩm Dật mà đến sao…”

“Cho dù là quen biết, nể mặt thật, nhưng mà… chuyện này đúng là quá nể mặt rồi, vừa nhận giải đã lập tức quay về nước…”

Thế nào cũng thấy là quá nể mặt.

Dù sao đi nữa, so với hai người kia thì danh tiếng của Thẩm Dật vẫn còn kém xa.

Vừa nhận giải đã vội vã trở về nước, chuyện này rõ ràng không đơn giản là “nể mặt”… Nói là “quá nể mặt” còn thấy chưa đủ.

Có người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng lại tiếc là chậm một bước, bởi lễ chúc mừng và tặng quà cho Tạ Thời Minh vừa mới kết thúc. Hiện giờ là—

“Ồ, vậy thì vẫn chưa muộn."

Thẩm Dật mỉm cười gật đầu, ngắt lời người nọ, rồi tiếp tục sải bước tiến về phía trước.

Khiến những người nghe được thấy đều ngạc nhiên.

Vẫn chưa muộn sao?

Nhưng trình tự lễ trưởng thành của em trai ruột anh ta đã xong hết rồi mà?

Bây giờ đến lượt—

“Sơ Sơ!”

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng về kịp.

Nếu không phải người đại diện nhất quyết bắt anh ta đi, nói rằng đây là giải thưởng quốc tế đầu tiên, thế nào cũng không thể vắng mặt, không thì sẽ chết cho anh ta xem, cộng thêm Thẩm Sơ cũng khuyên anh ta nên đi, thì Thẩm Dật vốn chẳng muốn tham dự chút nào. May mà tính toán thời gian vẫn về kịp, mà lại về đúng lúc nữa.

Thẩm Dật xưa nay luôn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, vẫn mặc nguyên bộ lễ phục nhận giải, bước lên ôm lấy người thật chặt.

“Thằng nhóc mập đáng ghét, trưởng thành rồi.”

Gọi biệt danh thời nhỏ, khiến anh ta lập tức có chút nghẹn ngào.

Thẩm Dật buông người em giờ đã chẳng còn tròn trĩnh trong lòng mình ra, rồi quay sang đấm vào người em trai khác một cái.

“Ừ, em cũng trưởng thành rồi, lớn rồi.”

Tạ Thời Minh: “……”

Cho nên cú đấm này coi như là lời chúc mừng bị bỏ lỡ?

Được rồi, coi như hắn nhận rồi đi.

Sau Tạ Thời Minh thì đến lượt Thẩm Sơ.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được nuôi lớn bên cạnh bọn họ, nhưng lại sớm ra nước ngoài. Giờ đây cuối cùng cũng trở về.

Nói không rõ Thẩm Sơ mang đến cho họ điều gì, nhưng nếu không có đứa nhỏ này, thì nhà họ Thẩm e rằng sẽ không như bây giờ.

Dù chưa từng nói ra, nhưng những gì đứa nhỏ này mang đến chính là sự dịu dàng và thỏa mãn kéo dài theo năm tháng.

Vậy làm sao có thể không yêu thương cho được.

Dù có yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

“Bé cưng, đây là quà mẹ tặng con.”

Tô Lạc Duyệt trong tay cầm một quyển album dày, bên trong ghi lại hình ảnh của cả gia đình họ qua từng năm tháng.

Không biết từ khi nào, Tô Lạc Duyệt đã bắt đầu yêu thích việc ghi lại ký ức, có lẽ vì mỗi lần bà bấm máy ảnh, đều cảm thấy mọi thứ lúc ấy đều đẹp đẽ, nên ngày càng say mê cảm giác ấy, ngắm nhìn mấy đứa con từng chút một lớn lên, từng chút một thay đổi, là chuyện khiến người ta cảm thán và hạnh phúc khôn cùng.

“Đừng trách mẹ không công bằng, ai bảo con ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mẹ chỉ có thể cố hết sức lưu giữ lại dấu vết con lớn lên thôi.”

“Nhưng sau này sẽ nhiều hơn.”

Tô Lạc Duyệt ôm chặt Thẩm Sơ vào lòng, rốt cuộc vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.

Thẩm Minh Châu tiến lên vỗ nhẹ vai Tô Lạc Duyệt, sau đó cùng Thẩm Tùng Quốc đưa cho Thẩm Sơ một con dấu – đó là con dấu riêng của nhà họ Thẩm, đại diện cho thân phận người nhà họ Thẩm.

Do đích thân trưởng bối trao tặng, giống như Tạ Thời Minh.

Đến đây rồi, những người tham dự gần như đều ngơ ngác.

Cái này…

Vẫn chưa kết thúc, Thẩm Sóc lại đưa cho Thẩm Sơ một phần văn kiện – đó là văn kiện cổ phần Thẩm thị.

“Em trưởng thành rồi, đồ của mình thì phải tự giữ cho tốt.”

“Chúng ta ai cũng có, không được từ chối, trừ phi em không muốn làm người nhà họ Thẩm nữa.”

Văn kiện bị nhét thẳng vào tay Thẩm Sơ, muốn từ chối cũng không được.

Đó là cổ phần của Thẩm thị đấy!

Phải biết rằng, dù chỉ là 1% thì cả đời này cũng chẳng lo gì nữa!

Vừa rồi họ còn tưởng lễ trưởng thành của Thẩm Sơ chắc chắn không được coi trọng như của Tạ Thời Minh, nhưng giờ thì… cho dù là coi trọng như nhau, nhưng nhìn thái độ người nhà họ Thẩm đối với Thẩm Sơ—

Ừm, đúng là không giống với Tạ Thời Minh.

Nhưng cũng khác với những gì họ tưởng tượng!

“Anh hai tặng em một bộ ảnh chân dung giới hạn của anh được không?”

Thẩm Dật nhướng mày cười: “Người khác muốn mua cũng không mua được đâu.”

“Ừm…”

Thẩm Sơ nhăn mặt, ra vẻ khó xử: “Cũng không phải không được, nếu có thể bán được rất nhiều tiền thì—”

“Thằng nhóc thối.”

Thẩm Dật trừng mắt lườm Thẩm Sơ, nhưng vẫn đưa món quà đã chuẩn bị sẵn – chính là chiếc cúp anh ta đạt giải.

Lần đầu tiên, vinh dự quốc tế anh ta nhận được.

“Khụ, chỉ có một chiếc cúp thôi, hai đứa chia nhau nhé.”

“Dù sao hai đứa cũng thường tuy hai mà một.”

Thẩm Dật nhìn hai đứa em: “Anh rất công bằng đấy, ai bảo hiện tại mới có một bộ phim đạt giải thôi.”

Thẩm Sơ: “……”

Tạ Thời Minh: “……”

Được rồi, anh hai của họ vẫn như mọi khi, luôn mang đến “bất ngờ”.

“Còn anh thì khác.”

Thẩm Tùy đẩy gọng kính: “Tặng cho A Minh là robot thông minh đầu tiên anh chế tạo thành công, còn cho Sơ Sơ là robot thông minh đầu tiên anh đạt giải.”

“Chỉ khác hai chữ thôi, không khác biệt lắm, đều quý như nhau.”

“Nếu hai đứa chơi chán rồi thì có thể đổi cho nhau.”

 

Bình Luận (0)
Comment