Thẩm Tùy quả thật vô cùng nghiêm túc, còn tỉ mỉ giải thích lý do vì sao lại tặng như vậy — trước hết là A Minh lớn hơn Sơ Sơ, dù chỉ lớn hơn nửa tiếng thì vẫn là anh, vậy nên hai con robot của anh, con đầu tiên đương nhiên phải tặng cho A Minh, con thứ hai tặng cho Sơ Sơ, lớn đi với lớn, nhỏ đi với nhỏ, dù sao cũng không kém nhau là mấy.
“Hai con này vốn đều phải bị đưa vào phòng trưng bày, nhưng anh từ chối."
“Không bằng tặng cho hai đứa chơi.”
Giang Thành Túc cũng tới, nghe được mấy lời này của Thẩm Tùy, đã sớm muốn nói — nếu những người đam mê ngoài kia mà nghe được, chắc tức muốn chết!
Hai con robot này cùng thế hệ với phiên bản 2.0 đó!
Sau này không còn sản xuất nữa đâu, vậy mà lại tặng cho hai đứa em chơi?!
Anh ta cũng muốn… chậc.
Đây là đồ dù ra giá cũng không có người bán đó, sau này giá trị không thể đo lường.
Thế mà Thẩm Tùy cũng bỏ được, bình thường chỉ cần anh ta sờ một chút còn phải lau chùi nửa ngày.
Nhìn phản ứng của những người xung quanh, Giang Thành Túc không khỏi cười thầm — từ hôm nay trở đi, chắc không còn ai dám nói Thẩm Sơ không được nhà họ Thẩm coi trọng nữa rồi.
Đây đâu chỉ là coi trọng, nói là thương như con ruột còn chưa đủ.
Cũng chính vì sự đặc biệt này, mới càng thêm trân quý.
Huyết thống có thể kết nối người thân với nhau, vậy nếu không có huyết thống thì sao?
Tất nhiên sẽ là sự giữ gìn không muốn mất đi và yêu thương nhiều hơn, để trân trọng giữ chặt lấy mối liên hệ quý giá giữa đôi bên.
Nếu như vẫn có người cho rằng tất cả chỉ là diễn trò, thì đúng là mắt mù.
“Chuyện này… mẹ nó… ai mà ngờ được chứ…”
Kèm theo câu nói đó, một bầu không khí vừa phức tạp vừa xấu hổ dần dần lan tỏa…
---
Hạng Tinh Hà và Giản Hành vẫn luôn đứng bên cạnh, Giản Ngôn đứng sát cạnh Giản Hành, từ sau khi Giản Hành xuất hiện thì cậu ấy cũng không quay về chỗ nhà họ Giản nữa.
Nói thật, cậu ấy rất ngưỡng mộ.
Một gia đình như vậy khiến người ta mơ ước.
Còn có cậu của Thẩm Sơ.
Chính là người yêu của anh trai cậu ấy—
Đối phương cũng là một chỗ dựa mạnh mẽ của Thẩm Sơ. Trong mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm, nếu như Hạng Tinh Hà có một chút miễn cưỡng hay bất mãn nào đó, thì sẽ có thể ảnh hưởng đến nhiều chuyện.
Thế nhưng hiện giờ Hạng Tinh Hà lại đứng ở đây, nhìn Thẩm Sơ như bị nhà họ Thẩm “độc chiếm”, nhưng hắn ta chỉ thấy mừng cho đứa cháu ngoại của mình.
Bởi vì đối với Hạng Tinh Hà mà nói, Thẩm Sơ đã làm bạn bên cạnh hắn ta và Giản Hành suốt ngần ấy năm, đã là đủ rồi.
Cháu ngoại của hắn ta rồi cũng sẽ có ngày lớn lên và tự bay đi, ngày này đã đến, có càng nhiều người cùng hộ tống cho hành trình ấy của cậu, hắn ta càng thấy vui mừng.
“Thấy thế nào nếu cậu tặng cháu thêm một chiếc cúp nữa?”
Hạng Tinh Hà mỉm cười lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang tặng một chiếc cúp tầm thường.
Chỉ là, không đơn thuần là lời tặng cúp, mà còn là cách xưng hô “cậu”—
Lại thêm một quả dưa từ trên trời rơi xuống.
Thảo nào.
Thảo nào vị này lại cùng xuất hiện với Thẩm Dật, thì ra không phải vì nể mặt Thẩm Dật, mà là vì hôm nay là lễ trưởng thành của cháu trai mình?
Ờ đúng rồi, dù Thẩm Sơ không phải con ruột của nhà họ Thẩm, nhưng không có nghĩa cậu không có người thân thật sự.…
Chỉ là không ai ngờ, người thân của Thẩm Sơ lại không đơn giản—
“Không biết tôi có thể lấy thân phận trưởng bối mà tặng quà không?”
Mọi người quay đầu nhìn theo giọng nói, mới phát hiện người vừa lên tiếng chính là Kiều Gia Huyên.
Hiển nhiên, Kiều Gia Huyên nói là muốn tặng quà cho Thẩm Sơ.
Khách mời đến dự tiệc đương nhiên sẽ tặng quà, không ai tay không mà đến cả.
Thế nhưng việc tặng quà cũng có quy cách riêng, phần lớn quà tặng sẽ được ghi vào danh sách, không phải ai cũng sẽ đích thân lên sân khấu trao tận tay, điều đó là không thực tế.
Chỉ có người thân, bậc trưởng bối mới có thể tự mình trao quà và gửi lời chúc trong buổi lễ trưởng thành.
Nhưng Kiều Gia Huyên??
Mọi người vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi người con ruột của nhà họ Thẩm nhận lễ từ trưởng bối, Kiều Gia Huyên không hề lên tiếng.
Sao bây giờ lại—
Hạng Tinh Hà cũng nhìn về phía Kiều Gia Huyên, hơi nhíu mày.
Giản Hành thì nhìn về phía Thẩm Sơ, nhướng mày: “Sơ Sơ, có chuyện gì vậy?”
À, còn chưa kịp nói với cậu.
Nhưng mà nói ngay tại đây…
Thẩm Sơ xoa xoa sống mũi, còn chưa kịp lên tiếng thì Kiều Gia Huyên đã chủ động mở lời.
“Nói đúng ra thì, tôi là chú của Thẩm Sơ.”
Giản Hành: “?”
Hạng Tinh Hà: “……??”
Kiều Gia Huyên mỉm cười thân thiện với Hạng Tinh Hà: “Tôi thay cha Thẩm Sơ đến tặng quà, là tài sản và cổ phần mà anh ấy để lại.”
Nghe nửa câu đầu, sắc mặt Hạng Tinh Hà vẫn còn hơi khó coi, nhưng nửa câu sau… không phải vì để ý đến chuyện tài sản hay cổ phần, mà là vì ý nghĩa ẩn sau lời nói đó…
Lại nhìn sắc mặt của Thẩm Sơ, rõ ràng cũng không bất ngờ gì.
Xem ra trước khi về nước, Kiều Gia Huyên đã tìm gặp cháu trai hắn ta, và nói rõ một số chuyện.
Nghĩ đến đó, Hạng Tinh Hà cũng không hỏi thêm nữa.
Người đã mất, có nói thêm cũng chẳng để làm gì.
Chỉ là Thẩm Sơ lại thấy khó lòng chấp nhận quà tặng của Kiều Gia Huyên, cứ đẩy qua đẩy lại. Kiều Gia Huyên thì nói, đó vốn dĩ là thứ cha cậu để lại, để lại cho người thân của Hạng Tinh Nguyệt.
“Anh ấy là vì mẹ cháu mới dốc sức đi kiếm tiền.”
“Trước khi mất, anh ấy nói đời người sinh ra không mang theo gì, chết cũng không mang đi, rất hối hận vì sao không về sớm hơn. Dù kiếm chưa đủ nhiều, nhưng được ở bên mẹ cháu sớm hơn thì vẫn tốt hơn nhiều.”
Kiều Gia Huyên thở dài: “Tôi thật lòng coi cháu như cháu ruột, huống hồ nếu cháu không nhận, thì những thứ này cũng sẽ chuyển cho cậu cháu.”
“Tôi không cần.”
Với người từng là người yêu của chị mình, Hạng Tinh Hà sau khi nghe vài câu ngắn ngủi ấy, phần nào đã thay đổi cách nhìn, nhưng tấm lòng thì nhận, còn lại thì thôi.
Thế nên hiếm khi hắn ta có chút “trẻ con” đáp lại.
Dù người này luôn nhớ thương chị gái hắn ta, nhưng việc để chị gái hắn ta cứ mãi chờ đợi, cũng là sự thật không thể chối cãi.
Dẫu không cần phải phân rõ đúng sai ở thời điểm này, nhưng Hạng Tinh Hà cũng chẳng muốn nhận lấy bất cứ điều gì từ người ấy.