Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 176

Còn về phần Thẩm Sơ, cậu nhận cái gì cũng là điều đương nhiên, thế nên Hạng Tinh Hà cũng không nói gì thêm.

Vẫn là phải xem suy nghĩ và quyết định của Thẩm Sơ.

Cuối cùng, do Kiều Gia Huyên thực sự quá kiên trì, mà lời lẽ lại khiến người ta có cảm giác nếu Thẩm Sơ từ chối thì cứ như phạm vào điều gì không nên. Kết quả là chính Thẩm Sơ cũng không biết mình đã gật đầu đồng ý kiểu gì, mơ mơ hồ hồ mà nhận lấy.

Đúng là thương nhân, cái miệng này…. đúng là quá giỏi thuyết phục người khác rồi…

Chỉ là, đâu chỉ Thẩm Sơ cảm thấy phức tạp, mà những người vừa xem xong lễ cũng thấy choáng váng luôn rồi được không… Là Kiều Gia Huyên đó, ở Nam thành cũng xem như là nhân vật có tiếng nói, vậy mà lại tự xưng là “chú” của Thẩm Sơ…

Thế giới này thay đổi nhanh đến mức nào vậy chứ?!

Bọn họ sắp không theo kịp nữa rồi!

Sau khi phần nghi lễ chính thức của buổi lễ trưởng thành kết thúc, thời gian tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng không phải ai cũng nhẹ nhõm được—

Quá nhiều “dưa” nện xuống, họ cần thời gian để “tiêu hóa”.

Không thì sau này lỡ đắc tội với ai cũng không biết…

Còn có người đã bắt đầu tính xem trước kia mình có từng làm gì không tốt hay không—

Ví dụ như mấy người từng đến dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Giản lần trước, mấy người mà Tạ Thời Minh nói sẽ mời..… lúc đó còn mong chờ được xem Thẩm Sơ bẽ mặt, ai ngờ cuối cùng chính họ mới thành trò cười… xấu hổ không nói thành lời.

Đáng sợ hơn là, vì cậu của Thẩm Sơ, nên có người đã lên mạng tìm kiếm thông tin, kết quả lại đúng lúc thấy thông báo kết quả bài chuyên ngành—

Tất nhiên không phải trường nào cũng công bố, cũng không phải ai cũng có thể tra được.

Nhưng mấy trường chuyên ngành nổi tiếng trong nước, mỗi lần đến lúc này, đều được quan tâm rất nhiều.

Ban đầu ngành đạo diễn vốn không được chú ý nhiều, nhưng cái tên đứng đầu lại quá quen mắt…

“Tôi nhớ rõ điểm văn hóa của cậu ấy cũng không tồi mà?”

“Đâu chỉ không tồi, mà còn là ứng cử viên nặng ký cho vị trí thủ khoa đấy, lần xếp hạng chung trước đó của hai trường còn đứng nhất cơ mà.”

“…Nhà họ Thẩm sao vậy? Đời trước tích đức lắm à?!”

“Người so với người đúng là tức chết.”

“Thôi không nói với mấy người nữa, tôi đi hỏi xin phương pháp giáo dục của nhà họ Thẩm đây, con tôi còn hai năm nữa cũng thi đại học rồi.”

Đối với đứa trẻ từng bị bế nhầm, thái độ lần này của nhà họ Thẩm thực sự là rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Ai còn dám nói nhà họ Thẩm vì mặt mũi mà không thể không diễn trò.

Nếu diễn được như vậy, thì cả nhà bọn họ đều là ảnh đế rồi.

Huống hồ, với địa vị của nhà họ Thẩm bây giờ, cũng chẳng cần thiết phải làm ra cái trò đó.

Cho nên rất rõ ràng, nhà họ Thẩm vô cùng coi trọng đứa trẻ này.

Bất kể là ai.

Ngay cả người đứng đầu như Thẩm Tùng Quốc, khi đối mặt với đứa trẻ này, nét mặt cũng trở nên dịu dàng và hiền hòa hơn hẳn.

Đến cả người từng bị chiếm lấy thân phận năm xưa—

“Bây giờ họ đều muốn tiếp cận em.”

Tạ Thời Minh nắm lấy tay Thẩm Sơ, gương mặt âm trầm.

Không thể gọi là vui.

Tình huống này, hắn đã sớm đoán được—

Ở trong cái vòng này, chạy theo lợi ích là chuyện quá đỗi bình thường, khi phát hiện địa vị và tầm ảnh hưởng của Thẩm Sơ khác xa với tưởng tượng của bọn họ, thậm chí cao hơn rất nhiều, bước tiếp theo đương nhiên là tiếp cận và làm quen. Đến nỗi vì “hiểu lầm” lúc trước mà ngượng ngùng tiếp cận, điều đó không tồn tại.

Nhưng Tạ Thời Minh không thích như vậy.

Cái kiểu tiếp cận đầy tính toán và vụ lợi đó, chỉ vì nhận ra hiện thực khác với suy nghĩ ban đầu mà thay đổi thái độ, dù giờ họ có “thân thiện” với Thẩm Sơ hơn, thì hắn cũng không vui.

Lễ trưởng thành giống như một tín hiệu.

Trưởng thành rồi, có một số chuyện, có thể quang minh chính đại mà bày tỏ—

Người đến dự lễ trưởng thành, không phải không có người dẫn theo con mình.

Thật ra phần lớn đều mang theo con mình đến dự.

Dù ban đầu họ đến vì ai, thì giờ cũng đã có một phần vì Thẩm Sơ rồi.

Chưa nói đến việc nhà họ Thẩm coi trọng Thẩm Sơ, chỉ riêng những gì mà Hạng Tinh Hà và Kiều Gia Huyên tặng cho cậu thôi cũng đủ khiến người khác nhìn cậu bằng con mắt khác.

Dù sao thì kết giao, làm quen trước cũng đâu mất gì….

Có người dẫn con gái mình đến.

Cô gái xinh xắn với đôi mắt long lanh, khác với mẹ mình, chủ yếu biểu đạt sự “hứng thú” với Thẩm Sơ, cô ấy nói mình là fan của Giản Hành và Hạng Tinh Hà.

Chuyện này khiến Thẩm Sơ hơi ngạc nhiên.

Fan của anh Giản Hành thì còn hiểu được, nhưng cậu của cậu đâu thuộc về người có "lưu lượng”, sao cũng có fan?

Nói qua nói lại, hai người bắt đầu trò chuyện.

Tô Lạc Duyệt ở bên cạnh mỉm cười, nhỏ giọng nói khẽ: “Mẹ vẫn nói là không vội yêu đương, nhưng nếu gặp người phù hợp, thì cũng được mà?”

“Miễn là sau khi thi đại học là được, còn một học kỳ nữa thôi, Minh Minh, con thấy sao?”

Hỏi xong, không thấy ai đáp lại, Tô Lạc Duyệt ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn—

“Minh Minh?”

Chưa kịp dứt lời thì đã thấy Tạ Thời Minh tiến lên phía trước, chỉ để lại một câu—

“Con với Sơ Sơ có chuyện muốn nói.”

Rồi kéo Thẩm Sơ đi mất với lực đạo không thể kháng cự.

Cô gái ngơ ngác, Tô Lạc Duyệt cũng há miệng, không biết nên có biểu cảm gì.

Mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.

Bên kia, Thẩm Sơ bị Tạ Thời Minh kéo đi thẳng ra đại sảnh, đến chỗ rẽ ngoài hành lang.

Rồi bị Tạ Thời Minh ấn bả vai, ép đứng yên tại chỗ.

Thẩm Sơ nhìn thấy Tạ Thời Minh hít sâu một hơi, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

“Cái đó…”

“Anh biết mà.”

“Ừm?”

Biết cái gì cơ?

Tạ Thời Minh mím chặt môi, nhìn Thẩm Sơ một cái.

Hắn biết mà, khi tín hiệu "trưởng thành” phát ra, khi người ngoài cuối cùng cũng hiểu được vị trí của Thẩm Sơ trong nhà họ Thẩm, khi những lời đồn đại tiêu cực cuối cùng cũng bị đập tan và đảo ngược, thì bé ngoan của hắn chắc chắn sẽ bị người khác nhòm ngó.

Thực sự là không thể chờ thêm nữa, cũng không thể nhịn thêm nữa.

Một cảm giác gấp gáp lạ kỳ đè nặng trong tim, khoảnh khắc thấy có người tiếp cận, thật sự chỉ muốn lập tức tiến lên ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment