Thật ra, Tạ Thời Minh cũng không nhịn được nữa.
“Sơ Sơ.”
“Ừm?”
Tạ Thời Minh tiến thêm một bước, Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn.
“Sơ Sơ…”
“Ừ.”
Lại bị gọi thêm một lần nữa, Thẩm Sơ không chút do dự gật đầu, đáp lại.
“Sao thế?”
Cậu ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào mắt Tạ Thời Minh.
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó khiến Tạ Thời Minh vô thức muốn mỉm cười—
Vì ánh mắt Thẩm Sơ nhìn hắn…
Và hắn thực sự đã mỉm cười.
Rồi tiến gần hơn nữa, cúi đầu xuống, trong tư thế thân mật không thể thân mật hơn, nhẹ nhàng nói: “Trưởng thành rồi, bé cưng.”
“Có thể yêu đương rồi.”
Nói xong, cùng lúc là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đặt xuống…
Xúc cảm trên môi rõ ràng, mang theo độ ấm và sự mềm mại dịu dàng lướt qua, tràn đầy tình ý.
Thẩm Sơ không khỏi mở to mắt, ánh nhìn trở nên mơ hồ, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy hàng mi khẽ khép của Tạ Thời Minh.
Nhưng giây sau, đối phương cũng mở mắt—
Khoảng cách gần như vậy, lẽ ra không nhìn rõ được gì.
Nhưng so với sự dịu dàng như sợ dọa cậu, ánh mắt lúc này lại mang theo khí thế không thể xem nhẹ, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày của Tạ Thời Minh, đầy tính xâm lược.
Thẩm Sơ sợ tới mức nhắm tịt mắt lại.
Nhưng ngay khi vừa nhắm mắt, dường như cảm giác được khoé môi Tạ Thời Minh đang nhếch lên.
Cậu có chút do dự…
Giờ nên mở mắt hay vẫn nhắm?
Trên môi có chút ướt át mềm mại.
“Bé cưng, lúc này rồi mà em còn có thể phân tâm nghĩ chuyện khác sao?”
Cùng với một tiếng thở nhẹ là giọng nói của Tạ Thời Minh mang theo chút bất đắc dĩ vang lên.
Thẩm Sơ muốn mở mắt ra, nhưng chưa kịp thì lại bị hôn tiếp.
Dường như mang theo bất mãn cùng với muốn khắc ghi cảm giác tồn tại, từ dè dặt thăm dò dần trở nên càng táo bạo hơn…
Thẩm Sơ chân tay luống cuống, lại theo bản năng nắm chặt cánh tay Tạ Thời Minh.
Nhưng không đợi cậu chải chuốt xem hiện tại nên phản ứng thế nào, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên—
“Hai đứa đang làm gì đấy?!”
Tạ Thời Minh theo bản năng chắn trước người Thẩm Sơ, quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.
Thẩm Sóc đứng cách đó không xa, sắc mặt phức tạp, không biết nên bày ra biểu cảm gì…..
Anh ấy thật sự không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh này.
Không, có lẽ có chút cảm giác, nhưng chưa kịp nghĩ rõ, thì điều đó đã được chứng thực ngay trước mắt!
Hai đứa em trai của anh ấy lại… đến với nhau?!!
Dù Thẩm Sóc đã từng trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng nhất thời không biết nói gì cho phải…
Thẩm Sơ thò đầu ra từ phía sau Tạ Thời Minh, cả người còn đang choáng váng, bất luận là vì bị Tạ Thời Minh hôn hay bị Thẩm Sóc bắt gặp, đầu óc đều chưa kịp xử lý… rồi cứ thế mơ màng đối diện với ánh mắt của Thẩm Sóc, chớp chớp mắt, lại muốn rụt đầu về.
Nhưng chưa kịp—
“Sơ Sơ, lại đây.”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ?”
Thẩm Sóc trừng mắt, chủ yếu là trừng Tạ Thời Minh, nhìn biểu cảm của hai đứa, nhất là Thẩm Sơ, liếc qua là biết ai ngốc hơn.
“Cả hai đứa theo anh qua đây!”
“Không được đi chung.”
“…”
Thẩm Sơ bước ra khỏi sau lưng Tạ Thời Minh, vừa định đi về phía Thẩm Sóc—
“Đợi đã.”
Tạ Thời Minh gọi lại, lúc Thẩm Sơ quay đầu, hắn giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau môi cậu.
“Ổn rồi.”
Thẩm Sơ cúi đầu ngay lập tức, không cho ai thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình.
Còn Thẩm Sóc: “…”
Anh ấy nhìn đứa em trai ruột của mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, thật sự rất phức tạp.
“Em nên cảm thấy may mắn vì nhà mình không có truyền thống dùng gia pháp đấy, không thì việc này có tính là dụ dỗ không hả?”
Tạ Thời Minh suy nghĩ một chút: “Anh cả, em và Sơ Sơ bằng tuổi nhau.”
Vậy nên nói dụ dỗ gì đó… hình như không đúng?
“..…”
Nếu không phải e ngại thân phận, Thẩm Sóc thật sự muốn động tay dạy dỗ một trận.
Trước kia đã thấy đứa em trai này không đơn giản, giờ thì hay rồi, làm một chuyện “long trời lở đất” sau lưng bọn họ…
…
Sau khi ba người rời đi, trong góc có một người bước ra.
Giản Tử Trạc nhìn theo hướng Thẩm Sơ rời đi, dựa vào tường, khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Nói bất ngờ cũng không hẳn bất ngờ.
Dù sao Tạ Thời Minh cũng chưa từng che giấu.
Chỉ là… vẻ mặt của Thẩm Sơ khi bị hôn…
Ánh mắt Giản Tử Trạc khẽ cụp xuống, lại khẽ “chậc” một tiếng.
Thật là không ổn mà.
…
“Nói đi, hai đứa rốt cuộc là chuyện gì?”
Thẩm Sóc đưa hai đứa em vào một phòng riêng, khoanh tay trước ngực, hoàn toàn là dáng vẻ tra hỏi, nhưng chủ yếu là nhắm vào Tạ Thời Minh.
Còn Thẩm Sơ, vẻ mặt ngây ngốc khi nãy của cậu, đến giờ Thẩm Sóc vẫn chưa quên.
Thế nên Thẩm Sóc dời ánh mắt về phía Tạ Thời Minh, ý bảo hắn mở miệng trước.
Thực tế thì Tạ Thời Minh cũng muốn mở miệng trước—
“Em thích Sơ Sơ.”
“Anh cả, em thật lòng thích em ấy.”
Dĩ nhiên điều đó đã quá rõ ràng, nếu không thì sao anh ấy lại tận mắt thấy được cảnh hai người hôn nhau.
Nhưng nếu nói như vậy… thì Thẩm Sơ?
Thẩm Sóc day day thái dương, rồi nhìn về phía Thẩm Sơ: “Sơ Sơ, còn em?”
“Dạ?”
Thẩm Sơ vừa nghe xong lời tỏ tình của Tạ Thời Minh, đang định sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này có chút mơ hồ.
Thấy vậy, Thẩm Sóc thật sự có chút muốn giáo huấn người.
Cảm giác y như bắt gặp kẻ dụ dỗ trẻ con vậy…
“Tối nay về, em với Sơ Sơ sẽ ngủ riêng.”
Không phải để xoa dịu ai, mà là hắn đã định như vậy từ trước.
Đã nói rõ rồi thì không thể kiềm chế được nữa.