Vậy nên mới nói, kéo giãn khoảng cách ngược lại lại là điều tất nhiên.
Dĩ nhiên, chuyện này tất nhiên cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
“Em sẽ dọn ra ngoài trước.”
Thẩm Sóc lại không nhịn được day day thái dương, giọng trầm thấp: “Em đúng là sắp xếp đâu vào đấy rồi nhỉ.”
Càng như vậy, đối diện với tình huống trước mắt, tâm trạng của Thẩm Sóc lại càng phức tạp.
Bởi vì anh ấy biết Tạ Thời Minh là nghiêm túc.
Dù sao thì cậu em út này, đôi khi trong một số phương diện, đến cả Thẩm Sóc cũng cảm thấy hắn trưởng thành quá mức, chưa bao giờ lấy bất cứ chuyện gì ra để “đùa giỡn”.
“Nhưng Sơ Sơ còn chưa trả lời em.”
Thẩm Sóc hơi nheo mắt: “Vừa rồi em đang ép em trai em đấy.”
“A Minh, không nói đến những chuyện khác, Sơ Sơ cũng là em trai em.”
Hai chữ “em trai” được Thẩm Sóc đặc biệt nhấn mạnh.
“Còn nữa, em đã từng nghĩ đến phản ứng của ba mẹ, ông nội, rồi cả Thẩm Dật và Thẩm Tùy sau khi biết chuyện này chưa?”
Nói xong, Thẩm Sóc liền cảm thấy mình vừa hỏi một câu dư thừa.
Với tính cách của cậu em trai này, tất nhiên là đã nghĩ đến rồi.
Thế nên không đợi Tạ Thời Minh lên tiếng, Thẩm Sóc lại hỏi thêm một câu: “Còn có cậu của Sơ Sơ nữa.”
Lúc này Tạ Thời Minh trầm mặc.
Nghĩ đến là một chuyện, nhưng thật sự đối mặt lại là một chuyện khác.
Hắn có nghĩ đến, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó thế nào.
Dù sao thì cậu của Thẩm Sơ, dù đã quen biết từ lâu, nhưng thời gian tiếp xúc lại không nhiều, nên không thể hiểu rõ đối phương…
“Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là thái độ của Sơ Sơ.”
Rồi đề tài lại trở về bên cậu.
Vốn dĩ Thẩm Sơ còn chưa nghĩ xong, kết quả tiến triển của đề tài này như muốn ép cậu phải nghĩ xong ngay lập tức vậy.
Hơn nữa, nếu bây giờ không từ chối, chẳng phải tức là ngầm đồng ý sao?
Điều đó chứng tỏ cậu đang do dự, mà đã do dự thì việc đồng ý cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
Nhìn vào mắt Tạ Thời Minh, như thể cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Thẩm Sơ mím môi, cực kỳ không thích cảm giác này!
Cảm giác như đối phương đã nắm chắc phần thắng trong tay…
“Học tập mới là quan trọng nhất, em muốn học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, không muốn nghĩ đến mấy chuyện khác!”
Thẩm Sơ âm thầm hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ thiếu niên chính trực: “Trong đầu em bây giờ ngoài học hành ra thì vẫn là học hành, dù sao em vẫn luôn khắc ghi số ngày đếm ngược của kỳ thi đại học!”
Thẩm Sóc: “……”
Tuy là vậy, nhưng câu trả lời này…
“Vậy bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học?”
“Ừm…”
Để em tính cái đã?
Thẩm Sóc tuổi này có thể đứng vững ở Thẩm thị, không chỉ nhờ vào thân phận cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, mà còn vì đã va chạm với những lão hồ ly trên thương trường quá lâu, cho dù đối phương có che giấu kỹ đến đâu, anh ấy cũng có thể nhìn ra vài phần, huống chi hai đứa nhỏ này, ở trước mặt anh ấy cũng không hề che giấu.
Cho nên nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Sơ, anh ấy thật sự rất muốn thở dài một cái.
“Thôi, mấy chuyện này nói nhiều cũng vô ích.”
“Nhưng mà——”
Vừa nói, ánh mắt Thẩm Sóc vừa hướng về phía Tạ Thời Minh: “Sơ Sơ nói đúng, sau kỳ nghỉ đông là đến học kỳ sau rồi, hai đứa sắp thi đại học, trong thời gian này, không được làm chuyện khác.”
“Vâng.”
Tạ Thời Minh đáp một tiếng.
“Lấy ý nguyện của Sơ Sơ làm chủ, em ấy nhỏ hơn em.”
Thẩm Sóc không khỏi nhắc nhở một lần nữa, dù đã nghe câu trả lời của Tạ Thời Minh, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm.
Nếu nói trong mấy anh em bọn họ, ai giống ai nhất, thì Thẩm Sóc phải thừa nhận rằng có lẽ cậu em út này giống anh ấy nhất, dù Thẩm Dật và Thẩm Tùy là cặp song sinh khác trứng, nhưng cả ngoại hình lẫn tính cách đều không giống nhau.
Nhưng cậu em út này, lại có vài điểm rất giống anh ấy——
Chỉ là anh ấy thì bày mưu lập kế trên thương trường, am hiểu kiềm chế bất động, còn Tạ Thời Minh thì…
Lấy lui làm tiến, quyết đoán và dứt khoát.
Khi trả lời anh ấy cũng rất dứt khoát, nhưng lại không để lộ suy nghĩ thật sự.
Thẩm Sóc không khỏi lắc đầu trong lòng, cảm thấy cậu em này nhìn thì thông minh, nhưng ở một số phương diện lại có chút ngốc nghếch cố chấp, cuối cùng, kết cục e rằng đã định trước rồi.
Nhưng mà, sao có thể dễ dàng như vậy được.
“Sơ Sơ, đi với anh.”
Thẩm Sóc vẫy tay, sau khi Thẩm Sơ gật đầu, lại quay sang nói với Tạ Thời Minh——
“Tối về nhớ thu dọn đồ đạc.”
“Còn nữa, nếu người nhà phát hiện, anh sẽ không cố tình che giấu giúp em.”
Nói xong, anh ấy liền không quay đầu lại mà dẫn theo “cậu ngốc” đi mất.
Tạ Thời Minh ở phía sau khẽ thở dài.
Nhưng cũng tốt, hắn vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã nhân cơ hội này nói ra, người có thể làm rối loạn tâm trí Thẩm Sơ, chỉ cần một mình hắn là đủ.
…
Thực tế chứng minh, Tạ Thời Minh đoán không sai.
Sau lễ trưởng thành, rất nhiều chuyện đã thay đổi một cách rõ ràng——
Thái độ của nhà họ Thẩm rõ ràng hơn, cậu của Thẩm Sơ là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, quan hệ và nhân mạch không thể xem thường, còn có cả vị Kiều tiên sinh đến từ Nam thành, không ngờ cũng có liên hệ với Thẩm Sơ. Huống hồ, cho dù không có mối quan hệ với nhà họ Thẩm, chỉ riêng món quà mà Kiều Gia Huyên tặng trong lễ trưởng thành cũng đủ để khiến Thẩm Sơ – một người vừa bước vào tuổi trưởng thành – có giá trị vượt xa phần lớn bạn bè đồng trang lứa.
Đến mức người khác cũng chẳng biết nên ghen tị thế nào.
Nói Thẩm Sơ “tu hú chiếm tổ”?
Không có đâu, xem thái độ của nhà họ Thẩm, đúng là còn mong cậu “chiếm lấy” nữa là đằng khác.
Huống hồ…
"Các cậu có biết tác phẩm mà Thẩm Sơ nộp trong bài thi chuyên ngành không? Nghe nói năm nay, chỉ cần là tân sinh viên ngành đạo diễn có nguyện vọng, và điểm chuyên ngành đạt yêu cầu, thì trường sẽ đứng ra gửi các tác phẩm đó tham dự hạng mục phim phóng sự nhóm thanh niên năm nay.
"Sau khi bảng xếp hạng điểm chuyên ngành được công bố, danh sách xếp hạng cuộc thi cũng vừa được thông báo ——”
“Vì là thể loại phim phóng sự, nên toàn bộ các bộ phim đều được đăng miễn phí trên các nền tảng ……”
Chủ đề này đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận, bởi vì mấy ngày gần đây, một đoạn phim phóng sự nào đó đã thu hút sự chú ý không nhỏ.
—— Phản chiếu hình ảnh của một bộ phận người trong xã hội hiện đại.