Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 179

Quá mức chân thực.

Cũng rất dễ khiến người ta đồng cảm.

Những vấn đề xã hội đã khơi gợi sự suy ngẫm trong xã hội, thu hút sự chú ý không nhỏ từ một số phía.

Nếu có thể nhờ đó mà thay đổi được một vài vấn đề, thì đúng là rất đáng mừng.

Vừa hay dự án lần này do chính phủ đứng ra, ở một số phương diện thật sự cần thay đổi, nếu không thì cuối cùng cũng sẽ không chọn hình thức kết nối giữa miền Nam và miền Bắc, cố gắng lan tỏa và tạo ảnh hưởng rộng rãi nhất có thể.

Hơn nữa, xét theo tổng thể, nhà họ Thẩm quả thực là lựa chọn ưu tiên hàng đầu…

Vì vậy, kết quả cuối cùng của dự án lần này rốt cuộc cũng đã được xác định ——

“Choang!”

Nhà họ Giản.

Giản Trí Bác từ thư phòng bước ra, vào phòng, liền ném mạnh cái ly trên bàn.

Giản Tử Trạc gõ cửa bước vào, thấy mảnh vỡ dưới đất thì hoàn toàn không ngạc nhiên.

Dự án thất bại, quyền chủ gia không lấy được, lại thêm việc Giản Hành về nước, ông cụ Giản có xu hướng mềm mỏng hơn, cộng thêm mối quan hệ giữa Giản Ngôn và Thẩm Sơ…

Tất cả những điều này đều bất lợi với bọn họ.

“Biết ngoài kia người ta nói gì không?”

Giản Trí Bác cười lạnh: “Nói cái thằng Thẩm Sơ đó là ngôi sao may mắn của nhà họ Thẩm.”

“Trước kia bọn họ đâu có đồn như thế!”

Giản Tử Trạc: “Trước kia đồn thế nào, chẳng phải cũng có phần do chúng ta dẫn dắt dư luận sao.”

Chỉ tiếc là không ảnh hưởng được đến nhân vật trung tâm cơn lốc.

Giản Trí Bác nghẹn lời, trừng mắt nhìn em trai: “Em còn tâm trạng nói mấy lời này!”

“Đừng quên là Giản Ngôn tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng như em, sắp thi đại học rồi.”

“Em không nghĩ đến sau này sẽ như thế nào sao?!”

“Giờ nó lại còn thân với Thẩm Sơ, nghĩ mà xem nhà họ Thẩm đối xử với Thẩm Sơ thế nào, chẳng phải tức là đã bắt đầu có quan hệ với nhà họ Thẩm rồi sao?! Còn Giản Hành lại chọn đúng lúc này mà về nước...”

Càng nói, sắc mặt Giản Trí Bác càng trở nên khó coi.

Vừa rồi trong thư phòng, Giản Trí Bác bóng gió tìm cách lấy quyền chủ gia từ tay ông cụ Giản, kết quả nói gì cũng đều bị ông ta khéo léo lảng tránh đi!

Phải biết trước đây ông cụ đâu có nói như vậy, bây giờ lại ám chỉ anh ta chờ thêm một thời gian nữa!

Chờ cái quái gì?!

Chờ Giản Ngôn lớn thêm chút nữa sao?!

Giản Tử Trạc khoanh tay, kéo dài giọng: “Thế thì dễ thôi.”

“Bây giờ ông nội chẳng phải đang xem ai có quân bài tốt hơn sao.”

Giản Trí Bác nghi hoặc nhìn sang: “Nên là?”

“Anh muốn đối phó với Giản——”

“Thì chúng ta chỉ cần đổi người có quan hệ với nhà họ Thẩm thành chúng ta là được.”

Giản Trí Bác: “……”

Anh ta nhìn đứa em trai ruột của mình, trên đầu xuất hiện dấu hỏi to tướng?

Em đang nói cái quái gì vậy?

---

Không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Thẩm Sơ nằm một mình trên chiếc giường lớn, tay chân dang rộng thành hình chữ đại(大), lăn qua lăn lại thế nào cũng được, không gian rộng thênh thang.

Cực kỳ thoải mái, vậy mà cậu lại khó ngủ…

Hơn nữa cảm giác không quen này đã kéo dài mấy đêm rồi.

Nhưng muốn cậu thừa nhận điều gì đó, thì tuyệt đối không thể.

Dù sao thì có vài chuyện, khi đã quen rồi, muốn thay đổi cũng cần thời gian.

Chỉ là…

Thẩm Sơ trở mình, không rõ rốt cuộc là do thói quen chiếm phần nhiều, hay còn có nguyên nhân nào khác nữa.

Đôi khi cậu cũng lo rằng việc mình không phản cảm với sự tiếp cận của Tạ Thời Minh, có phải là do quá quen thuộc, quá ăn sâu vào thói quen mà ra?

Hôm nữa, cậu vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc từ khi nào mà tình cảm của Tạ Thời Minh với cậu lại trở nên như vậy?

Nhưng nếu đối phương cũng chỉ vì quá quen thuộc cùng với do thói quen thì sao?

Song ý nghĩ đó mới chỉ thoáng qua trong đầu, liền bị Thẩm Sơ vứt sang một bên, cậu không muốn nghĩ đối phương như vậy.

Cậu không cho rằng Tạ Thời Minh sẽ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn, nghĩ như vậy là không tôn trọng tình cảm này.

Cậu cũng không thích bản thân mình nghĩ như vậy.

Nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ.

Lại trở mình lần nữa, Thẩm Sơ duỗi tay duỗi chân chiếm lấy chỗ Tạ Thời Minh hay nằm——

Đột nhiên cảm thấy người này đúng là bụng dạ xấu xa, tỏ tình rồi, hôn rồi, rồi dứt khoát quyết đoán dọn đi luôn, để lại mình cậu ở đây loay hoay buồn bực.

Người tỏ tình kia thì như chưa có gì xảy ra.

Thật đáng ăn đòn.

Thẩm Sơ lại trừng mắt nhìn cái gối Tạ Thời Minh từng nằm.

Chăn thì ôm đi hết, sao gối lại không mang theo?

Cố ý à?

Trong phòng còn có rất nhiều đồ của Tạ Thời Minh chưa dọn đi, giống như việc hắn dọn đi chỉ là tạm thời, phát ra tín hiệu kiểu gì rồi cũng sẽ dọn về vậy…

Thẩm Sơ không nhịn được lại nghiến răng.

Cậu tin chắc rằng Tạ Thời Minh cố ý.

Aaa, đáng ghét thật!

Học kỳ sau, cậu không muốn ngồi cùng bàn với hắn nữa!

……

Lần này Hạng Tinh Hà và Giản Hành về nước là để chính thức ổn định cuộc sống trong nước.

Hai người họ hiện tại đều thuộc dạng bán ẩn lui khỏi công việc, trừ khi có dự án nào đặc biệt hứng thú thì mới nhận lời, còn lại cũng không có việc gì bận rộn nữa.

Ban đầu Hạng Tinh Hà còn muốn hỏi cháu ngoại có muốn dọn qua sống chung với hắn ta và Giản Hành không, kết quả bị Thẩm Sơ từ chối phũ phàng ——

“Cậu, cậu không còn là lão thanh niên độc thân nữa rồi, còn muốn cháu ở bên cạnh mãi sao?”

“Nếu cháu cứ tiếp tục làm bóng đèn chen giữa cậu với anh Giản Hành, sau này cháu ế suốt đời thì sao?”

Hạng Tinh Hà: “……”

Cảm ơn cháu, đứa cháu chu đáo và hiểu chuyện của cậu, tạm biệt!

Hắn ta đúng là rảnh rỗi mới đi hỏi câu đó.

Nhưng tất nhiên Hạng Tinh Hà hiểu rõ Thẩm Sơ nói như vậy là có ý gì ——

Hắn ta và Giản Hành giờ đều không còn bận bịu nữa, cháu ngoại có lẽ muốn để lại nhiều thời gian và không gian để họ sống thế giới riêng của hai người.

Chỉ là... ế suốt đời?

Hạng Tinh Hà bật cười, không nhịn được mà kể với Giản Hành, có khi đứa nhỏ này đến tuổi trưởng thành, cũng muốn yêu đương rồi chăng.

Nhưng nói xong lại tặc lưỡi một tiếng, có phần không vui.

“Trẻ con mà yêu sớm thì không ổn đâu.”

Bình Luận (0)
Comment