Giản Hành liếc xéo Hạng Tinh Hà một cái: “Nói như anh có thể quản được Sơ Sơ ấy.”
Hạng Tinh Hà: “…”
“Dù sao thì cũng không quản được.”
Càng nghĩ càng thấy bực, Hạng Tinh Hà thầm nghĩ, hắn ta quản không nổi Thẩm Sơ, nhưng nếu Sơ Sơ nhà hắn ta thật sự muốn yêu đương, thì hắn ta nhất định phải kiểm tra thật nghiêm ngặt. Dù gì heo con nhà mình có muốn đi ủi bắp cải thì cũng không thể tùy tiện chọn đại một cây bắp cải mà ủi, lỡ đâu làm trầy mũi heo mà còn tổn thương luôn cây bắp cải nhà người ta thì sao.
Giản Hành khựng lại một chút, hơi do dự hỏi: “Vậy nếu như Sơ Sơ là cây bắp cải đó thì sao?”
“Cái gì?! Con lợn rừng nào dám ủi bắp cải nhà chúng ta?!”
“…”
Nhà mình thì là heo con, nhà người ta thì là lợn rừng à…
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Giản Hành thấy cũng có lý, nếu như Thẩm Sơ thật sự bị một con lợn rừng khác tha đi, thì bản thân anh ta cũng khó mà bình tĩnh nổi.
“Thôi bỏ đi, chưa cần nghĩ nhiều như vậy. Em cũng chưa thấy ai theo đuổi Sơ Sơ.”
“Chỉ có thằng nhóc nhà họ Thẩm là hay đi với Sơ Sơ thôi.”
“Ừm, cũng đúng…”
Hạng Tinh Hà phụ họa, nhưng trong lòng lại hơi lăn tăn—
Lần này về nước, hắn ta phát hiện Sơ Sơ nhà mình với thằng nhóc nhà họ Thẩm hình như… thân thiết quá mức?
Nhưng hồi nhỏ tụi nó vốn đã rất thân, dính nhau như hình với bóng, Hạng Tinh Hà nghĩ vậy liền gạt bỏ mối nghi ngờ đột nhiên nảy sinh trong đầu.
Chắc là hắn ta nghĩ nhiều rồi.
—
Năm hết Tết đến, không khí lễ hội ngày càng rõ rệt.
Thêm việc Hạng Tinh Hà và Giản Hành về nước, sau lễ trưởng thành, bỏ qua một số chuyện làm phiền lòng, cuộc sống của Thẩm Sơ vui vẻ đến mức không thể vui vẻ hơn. Dù mùa đông lạnh giá cũng không ngăn nổi tâm trạng tốt của cậu.
Tề Nguyên Tư: [Mọi người định đón Giáng sinh thế nào?!]
Dù đã vào kỳ nghỉ đông, nhưng group lớp vẫn sôi nổi như thường lệ.
Huống chi sắp tới còn mấy dịp lễ nữa, ai cũng nôn nóng muốn đi chơi, không thể kìm nén nổi tinh thần nổi loạn.
Dù sao thì sau Tết, chẳng mấy chốc là bước vào học kỳ cuối năm ba…
Thế là lấy cớ mừng lễ, rất nhiều người đề nghị tụ tập chơi bời.
Nhưng chơi gì, đi đâu chơi, thì phải bàn bạc kỹ đã.
[ Dạo trước Tạ thần và Thẩm Sơ vừa tổ chức lễ trưởng thành, lần này ra ngoài chơi, phải chọn chỗ mà người trưởng thành mới vào được đi?!]
[ Oooo đúng đúng đúng, phải đến mấy chỗ người lớn vào được, còn vị thành niên thì không! Ha ha!]
Tề Nguyên Tư: [ ??? Tôi định rủ đi tắm suối nước nóng mà…]
Thư Đồng Đồng: [Tầm thường!]
[Cũ rích!]
[Trẻ con!]
Tề Nguyên Tư: [……]
[ @Thẩm Sơ @Tạ Thời Minh, hai cậu chắc chắn không đi mấy chỗ kiểu đó đâu nhỉ!]
[ Nói đi, đúng không nào!]
Khi thấy tin nhắn, Thẩm Sơ theo phản xạ muốn nói là đi tắm suối nước nóng cũng được, nhưng nghĩ thế nào lại khịt mũi, rồi đánh chữ trả lời: [ Chơi bời gì chứ, ở nhà học không tốt hơn à?]
Tạ Thời Minh: [Ừ, vậy thì ở nhà học cùng anh đi.]
Tề Nguyên Tư: [……]
Thư Đồng Đồng: [……]
[……]
[ Trình độ giác ngộ của hai học thần, bọn tôi theo không kịp!]
Thẩm Sơ:
[ ……Tôi nghĩ lại rồi, ra ngoài chơi cũng được.]
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, rõ ràng là phát ra từ phía bên kia sofa, lại cứ như vang lên ngay bên tai vậy, khiến Thẩm Sơ rất muốn dụi tai, nhưng lại sợ động tác quá rõ ràng.
Cười cái đầu anh á.
Thẩm Sơ làu bàu, ngón tay gõ gõ màn hình, đánh vài chữ lung tung rồi lại xóa, hơi mất tập trung nhìn những dòng tin nhắn nhảy lên liên tục trong group.
Cậu biết trạng thái này của mình rất “nguy hiểm”, nhưng lại không rõ đang e ngại điều gì… Có lẽ là đang e ngại điều gì đó, do dự không quyết, lần đầu tiên không thể dứt khoát như mọi khi. Nhưng khi muốn tìm hiểu lý do, đầu óc lại mơ hồ rối rắm, chẳng biết bắt đầu từ đâu…
Lúc đầu óc cậu đang trống rỗng, mọi người trong group đã quyết định xong địa điểm.
Bỏ phiếu quyết định——
[ Trò chơi nhập vai! Kết hợp với trò chơi Thật lòng hay Mạo hiểm các kiểu, buổi tối còn có pháo hoa nữa, các anh chị ơi, đến chơi ở trang viên mới mở nhà em nhé! PS: Có suối nước nóng, có hoạt động người lớn, cái gì cũng có~~]
[Chia sẻ quảng cáo trong group lớp thế này thì thật quá đáng, nhưng mà… không thể cưỡng lại được!
Thẩm Sơ nhìn kỹ, ủa hả? Đây chẳng phải nơi mà cậu và anh Giản Hành nói muốn đi tận hưởng thế giới riêng sao?
—
Gặp được cậu là chuyện đương nhiên, hoặc phải nói là — cậu cậu biết cậu cũng đến đây chơi, nên cố ý tới gặp.
“Đúng lúc đấy, tuổi tác cũng xêm xêm, chơi cùng nhau luôn đi.”
Hạng Tinh Hà điên cuồng ra hiệu bằng mắt cho cháu ngoại mình, bảo cậu mau kéo cái cục dính bên cạnh người yêu mình ra!
Đúng là sơ suất, quên mất về nước còn có Giản Ngôn…
Nhưng Hạng Tinh Hà cũng chỉ than thở thôi, dù sao bao năm nay Giản Hành ở nước ngoài, ít có thời gian bên cạnh em trai, tất cả cũng là vì hắn ta. Nên dù Giản Ngôn có muốn làm “cục dính” bên cạnh anh trai trong ngày đặc biệt này, thì hắn ta cũng không thật sự khó chịu, chỉ là có chút… nghẹn lòng.
Điều khiến Hạng Tinh Hà bất ngờ là: Giản Ngôn lại không phản đối.
Thậm chí còn cùng hắn ta nhìn sang Thẩm Sơ——
Ý tứ rõ ràng.
Chỉ cần Thẩm Sơ gật đầu.
Mà Thẩm Sơ tất nhiên là… gật đầu rồi.
Không phải sợ cậu mình thiệt thòi, mà là nghĩ Giản Ngôn ở độ tuổi này mà đi theo hai người lớn thì quá buồn chán.
Thanh niên thì phải có sức sống chứ.
Thế là Thẩm Sơ vẫy tay với Giản Ngôn:
“Lại đây, lại đây nào.”
Giản Ngôn bĩu môi: “Gọi chó đấy à?”
Nói như vậy nhưng vẫn bước tới.
Giản Hành hơi kinh ngạc liếc Hạng Tinh Hà một cái, như muốn hỏi: em trai em đây là …. muốn kết bạn? Hay là thích Sơ Sơ?