Tuy nhiên, Sơ Sơ đáng yêu như vậy, ai thích cũng là chuyện bình thường.
Giản Hành và Hạng Tinh Hà đều nghĩ như thế, không hẹn mà cùng gật đầu, rồi liền thấy Giản Ngôn đi tới, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái, sau đó chen vào vị trí giữa Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.
Hạng Tinh Hà: “?”
Không hiểu sao lại thấy cảnh tượng này quen quen?
Hơn nữa giống như vừa mới xảy ra thì phải…
Nhưng so với việc thằng nhóc lùn này chen vào giữa cháu ngoại mình và Tạ Thời Minh, thì vẫn tốt hơn là chen vào giữa hắn ta và Giản Hành, nghĩ vậy, Hạng Tinh Hà lập tức vẫy tay, kéo Giản Hành quay người bỏ đi.
“Chơi gì?”
Giản Ngôn cố ý nhìn Tạ Thời Minh một cái, rồi quay đầu hỏi Thẩm Sơ.
Tạ Thời Minh: “…”
Hắn liếc nhìn Tề Nguyên Tư một cái, mở miệng: “Không phải mấy cậu đã định sẵn thứ tự chơi cái gì trước cái gì sau rồi sao?”
“Hả? Đúng đúng đúng!”
Tề Nguyên Tư gật đầu lia lịa, sau đó kéo Giản Ngôn qua: “Giản Ngôn, tôi sẽ nói cho em biết chúng ta sẽ chơi cái gì nhé, tụi tôi đã xếp kín lịch luôn rồi! Đảm bảo em chơi vui hết cỡ, chơi đến hài lòng! Là như thế này balabla…”
“Sẽ ở lại đây một đêm, nửa đêm có pháo hoa xem.”
Tạ Thời Minh đi tới bên cạnh Thẩm Sơ, hạ giọng nói: “Không biết sắp xếp phòng thế nào, nhưng nếu em không nói gì, chắc họ sẽ xếp em và anh ở cùng một phòng.”
Thẩm Sơ: “…”
Có ý gì đây?
Muốn em nói gì cơ?
“Dù sao thì ai cũng biết hai ta thân nhau nhất.”
“…..”
Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh một cái, đột nhiên khoanh tay lại, mở miệng: “Nếu anh muốn thì bây giờ cũng có thể phát triển thêm một người thân thiết nữa.”
“Ở cùng phòng với người ta, biết đâu chỉ một đêm là tình cảm có thể thăng hoa đấy.”
Lần này đến lượt Tạ Thời Minh: “…”
Thẩm Sơ: Hừ, xem ai có thể bắt chẹt được ai.
“Cũng không phải không thể…”
Tạ Thời Minh kéo dài giọng nói.
Thẩm Sơ hơi khựng lại, theo bản năng hạ tay xuống.
Nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Tạ Thời Minh tiếp tục mở miệng——
“Nhưng anh không muốn.”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một người là ngoại lệ.”
“Người khác dù có tốt đến đâu, cũng không phải ‘ngoại lệ’ trong lòng anh.”
……
Tề Nguyên Tư đang bám lấy Giản Ngôn nói chuyện, Giản Ngôn muốn gỡ ra mà không gỡ nổi, đúng lúc này có người đi tới, cậu ta quay đầu nhìn, “Ê” một tiếng: “Sơ Sơ, sao mặt cậu đỏ thế?”
Cái giọng to đó, chỉ thiếu điều không cầm loa mà hét lên thôi.
Thẩm Sơ trợn mắt: “Cậu im cái miệng lại giùm cái!”
Giản Ngôn cũng lườm: “Đồ ngốc.”
“Ngốc cái gì chứ?! Anh thường xuyên đứng thứ hai đấy nhé!”
“Ồ, vậy thì giỏi quá.”
Giản Ngôn mặt không biểu cảm vỗ tay một cái.
Tề Nguyên Tư: “…”
Cậu ta nhìn Giản Ngôn, rồi nhìn sang Thẩm Sơ bên cạnh, lại nhìn tiếp Tạ Thời Minh đang đi cạnh Thẩm Sơ, đột nhiên phát hiện, bên cạnh cậu ta là ba người “nhất bảng”…
Chết tiệt, cái hạng hai này của cậu ta đúng là chẳng có gì để khoe khoang cả!
U sầu đến mức muốn ngồi xuống đất vẽ nấm…
“Không được! Chúng ta thi đấu đi!”
Tề Nguyên Tư cảm thấy mình phải vùng lên, thành tích không bằng mấy người kia, chẳng lẽ phương diện khác cũng không hơn được sao!
“Chút nữa chẳng phải chơi trò nhập vai thoát khỏi mật thất sao, chúng ta chia đội thi đấu, xem đội nào thoát ra trước, thua thì tối nay phải chơi một vòng Thật lòng hay Mạo hiểm trước!”
“Ê, cái này hay đó, tôi đồng ý!”
“Được được, vậy tôi muốn về đội của Tạ thần, tôi muốn thắng mấy người!”
“Hừ, ai thắng ai còn chưa biết đâu nhé!”
“Đúng rồi, lại không phải so thành tích.”
“Nhưng bên nào IQ cao hơn thì khẳng định có ưu thế, hahaha…”
Một đám người ồn ào nhốn nháo, kéo nhau đi đến địa điểm đầu tiên, giờ phải chia đội luôn.
Tạ Thời Minh nhìn sang Giản Ngôn: “Em có muốn về đội của anh và Sơ Sơ không? Có thể mang bay.”
Nói đến bốn chữ cuối, Thẩm Sơ không nhịn được liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái, lời này không giống lời mà ngày thường Tạ Thời Minh sẽ nói.
“Không cần.”
Giản Ngôn bĩu môi, nghĩ thầm cái trò khích tướng cũ rích này, cố tình cậu ấy lại không nhịn được, nhưng mà…
“Anh chắc là Thẩm Sơ sẽ muốn về đội của anh sao? Biết đâu anh ấy lại muốn về đội của tôi.”
Tạ Thời Minh nhìn thẳng vào mắt Giản Ngôn: “Vậy không bằng, em hỏi em ấy xem.”
Lời vừa dứt, hai người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ: “…”
“Cái này…”
Thẩm Sơ nhìn Giản Ngôn, rồi lại nhìn Tạ Thời Minh: “Hay là hai người một đội đi?”
“Không.”
“Không bao giờ!”
“Không muốn cũng phải muốn.”
Hừ, đem khó khăn đẩy cho cậu.
Thẩm Sơ trợn mắt, đi tìm Tề Nguyên Tư: “Tôi với cậu một đội, chúng ta là cặp bài trùng vàng.”
“Hả?”
Tề Nguyên Tư chưa hiểu chuyện gì, sao tự dưng cậu ta lại thành cặp bài trùng vàng với Thẩm Sơ? Lão Tạ mà nghe thấy chẳng phải sẽ xử cậu ta sao?!
Thẩm Sơ chỉ chỉ mình và cậu ta: “Tôi đứng nhất, cậu đứng nhì, hai ta là cặp bài trùng vàng đấy, lão nhị.”
“……”
Đi chết đi!!
Tuy là nói vậy, nhưng cuối cùng Tề Nguyên Tư vẫn đồng ý với Thẩm Sơ——
Dù sao Tạ Thời Minh đã “đè đầu” cậu ta bao nhiêu năm, so với “ân oán” thời nhỏ với Thẩm Sơ, tất nhiên là đạp Tạ Thời Minh xuống dưới sướng hơn!
……
Trò chơi nhập vai thoát khỏi mật thất lần này là một nơi giống mê cung, trong quá trình tìm đường ra ngoài phải hoàn thành các trạm và thiết lập trò chơi khác nhau, ngoài ra còn phải sắm vai theo cốt truyện, lại còn là phong cách kinh dị, chỉ nghĩ đến NPC thôi là đã thấy rợn người rồi.
Bọn họ khá đông, chia làm hai đội không thành vấn đề, nhưng vấn đề là, lúc thay đồ để vào vai thì phát hiện số lượng nam nữ không đồng đều, phải có mấy nam sinh đóng vai nữ.