Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của các nam sinh chạm nhau, tia lửa b*n r* tung tóe, nổ lách tách.
Là lớp trưởng, Thư Đồng Đồng một lần nữa phát huy vai trò——
“Đã vậy thì, để các bạn nam bốc thăm quyết định đi!”
“Bốc rồi thì không được đổi đâu, trừ khi có người sẵn sàng giúp các cậu.”
Bốc thăm đúng là công bằng.
Cần ba nam sinh đóng vai nữ, số lượng nam không ít, ai cũng nghĩ xác suất mình không bốc trúng khá cao, nên vui vẻ đồng ý.
Thẩm Sơ cũng nghĩ tay mình không xui xẻo đến vậy, ai ngờ vừa rút một tờ giấy từ tay Thư Đồng Đồng, đã nghe Tề Nguyên Tư ở bên cạnh gào lên thảm thiết, cùng lúc đó lại có một nam sinh chửi thề, rồi cúi đầu nhìn——vừa khéo thấy được ký hiệu được đánh dấu trên tờ giấy của mình…
“Ai đó cứu tôi với!”
Tề Nguyên Tư giơ cao tờ giấy, lắc qua lắc lại, thầm nghĩ chẳng lẽ đời này cậu ta bị vận đen với đồ nữ sao!
Lúc nhỏ thử một lần là quá đủ rồi…
Hử?
Nghĩ đến thời thơ ấu, Tề Nguyên Tư bất chợt quay đầu nhìn Thẩm Sơ, phát hiện cậu cũng bóc trúng, rồi đưa tay xoa cằm, hồi tưởng lại dáng vẻ Thẩm Sơ khi còn nhỏ mặc đồ con gái, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc, váy đỏ, tóc tết hai bím, nhìn rất... đẹp.…
“Sơ Sơ, cậu cũng phải mặc đồ nữ hả? Vậy thì tôi——”
Chưa nói hết câu, tờ giấy trong tay Thẩm Sơ đã bị rút đi.
“Để anh.”
Tề Nguyên Tư ngẩn ra một lúc: “……”
Sau đó nhìn sang Tạ Thời Minh——
“???”
Thẩm Sơ cũng ngạc nhiên nhìn qua: “Anh mặc á?”
“Ừ.”
So với sự ngạc nhiên thậm chí kinh ngạc của hai người, Tạ Thời Minh lại rất bình tĩnh, giọng nói điềm đạm: “Đúng, anh mặc, anh đổi với em.”
Nói rồi, hắn cúi người xuống, khẽ nói bên tai Thẩm Sơ: “Anh có thể mặc cho tất cả mọi người xem, nhưng em thì chỉ có thể mặc cho anh xem.”
……
Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ vừa trở lại bên cạnh mình, khó hiểu hỏi: “Sao mặt cậu lại đỏ nữa rồi?”
Thẩm Sơ: “……”
Im cái miệng lại giùm đi!
Rất nhanh sau đó, việc bốc thăm đã xác định xong vai trò của từng người, ngoài vai của Thẩm Sơ bị Tạ Thời Minh đổi mất, thì Tề Nguyên Tư và một nam sinh khác đều phải đóng vai nữ.
Trang phục do bên trò chơi nhập vai cung cấp chắc chắn không thể tinh xảo như trong đoàn phim, cũng chẳng có tạo hình hay trang điểm gì cả, chỉ cần khoác bộ đồ vào là coi như xong, vì vậy khi ba người giả nữ bước ra, cả nhóm cười ngặt nghẽo, cảm giác vừa lố bịch vừa buồn cười, nhưng so ra thì Tạ Thời Minh vẫn là người dễ nhìn nhất, dù sao nhan sắc cao thật sự quyết định tất cả.
Hai đội cùng bước vào mật thất, ánh đèn lập tức tắt ngúm.
Ban đầu hai đội còn bàn bạc kỹ lưỡng, muốn xem đội nào ra khỏi mật thất trước, ai ngờ vừa vào bên trong, NPC vừa xuất hiện, tất cả liền hỗn loạn!
Toàn là tiếng gào thét loạn xạ, nhất là khi mật thất vốn đã tối, lúc NPC xuất hiện thì càng tối hơn, không phân biệt nổi phương hướng…
Chưa đầy một phút sau khi vào, cả hai đội đều tan tác.
Trong bóng tối, Thẩm Sơ cũng hoảng loạn chạy khắp nơi, chủ yếu là do bầu không khí ghê rợn bao trùm, ở trong hoàn cảnh đó, nói không sợ là nói dối!
Hơn nữa mấy NPC đó cứ như sợ không dọa được người, có người thậm chí còn lấy đèn pin rọi từ dưới cằm lên, mà còn rọi sát mặt, thật là quá đáng!
Lúc đầu Tề Nguyên Tư vẫn ở bên cạnh cậu, kết quả bị NPC áp mặt vào hù dọa, Tề Nguyên Tư hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, đến lúc Thẩm Sơ định thần lại thì cũng không biết nên tìm theo hướng nào.
Nhưng giữa cảnh hỗn loạn đó, bất ngờ có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay cậu.
Thẩm Sơ hơi khựng lại, nhưng cũng không hất ra.
Bàn tay đó quá quen thuộc.
Sau đó cậu liền bị bàn tay ấy kéo đi về một hướng——
Trong mật thất thỉnh thoảng có ánh huỳnh quang lóe lên, đủ để nhìn thấy người trước mặt mặc đồ xanh nhạt.
Cậu nhớ rõ Tạ Thời Minh mặc váy màu hồng trắng, vào mật thất dưới ánh huỳnh quang sẽ hiện lên ánh xanh.
Xung quanh vẫn có nhiều tiếng động, có tiếng la hét, tiếng nhạc kinh dị được dựng lên có chủ đích, cùng với những tiếng gào thét quái dị của NPC.
Nhưng không hiểu sao, Thẩm Sơ bỗng cảm thấy những âm thanh đó trở nên xa dần.
Cậu nhìn chằm chằm vào lớp vải bay phấp phới phía trước, bước chân chẳng chút do dự nào, nắm chặt bàn tay quen thuộc kia, trong bóng tối cứ thế mà chạy theo.
Phản ứng theo bản năng khiến chính cậu cũng có chút kinh ngạc.
Cuối cùng cũng không rõ đã chạy đến đâu, bước chân phía trước đột nhiên dừng lại.
Là một không gian kín đáo hơn.
Thẩm Sơ vẫn bị nắm tay, trong bóng tối có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện——
“Sơ Sơ.”
Vừa mới chạy xong, tiếng thở vẫn còn dồn dập.
Trầm thấp và đầy từ tính.
Khiến tai cảm thấy tê dại.
Thẩm Sơ mím môi, bất chợt hạ giọng nói: “Em không phải.”
Người đối diện dường như khựng lại một chút, rồi trong bóng tối vang lên một tiếng cười khẽ.
“Vậy sao?”
“Vậy... anh có thể kiểm chứng không?”
……
Bóng tối dễ dàng nuôi dưỡng nhiều thứ.
Khi không có ánh sáng, mọi cảm giác đều bị khuếch đại…
Sau khi Tạ Thời Minh nói xong câu đó, hắn lại không có động tác gì.
Thẩm Sơ cũng không động đậy.
Khoảng thời gian này cậu luôn suy nghĩ một vấn đề——
Tại sao mình lại do dự?
Là vì bài xích, không thích sao?
Nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được không phải như vậy.
Vậy là vì…
Bên ngoài đột nhiên lại vang lên một tràng la hét chói tai, âm thanh vang dội, khiến Thẩm Sơ chợt run lên, hoàn toàn là phản ứng sinh lý theo bản năng.
Nhưng cậu cảm giác người trước mặt kéo cậu lại gần hơn một chút——
“Đừng sợ.”
“Có anh ở đây.”
Thẩm Sơ nghe người trước mặt nói, bất chợt cất lời: “Anh sẽ bảo vệ em chứ?”
Tựa như đang nói về hiện tại, lại như đang nói về điều gì khác.
Nhưng câu trả lời của Tạ Thời Minh là——
“Anh sẽ luôn ở bên em.”
Bên em là lời hứa, bảo vệ em là bản năng, hoàn toàn không cần nhiều lời.