Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 183

“Sơ Sơ, đừng sợ.”

Lại đang nói với cậu đừng sợ.

Nhưng lần này lại khác…

Giống như mỗi lần, đối phương đều có thể nhận thấy được suy nghĩ trong lòng cậu.

Thậm chí còn nhanh hơn cả cậu…

Thẩm Sơ nghĩ thầm, cũng không phải là sợ, mà là cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày được Tạ Thời Minh thích và tỏ tình.

Cho nên mới nghĩ, điều này là thật sao?

Sao có thể chứ?

Cả đời này, dù cậu và Tạ Thời Minh có thân đến đâu, cậu cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Cho nên đối với tình cảm của Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ luôn có cảm giác không chân thực.

Nhưng nó lại là thật sự tồn tại.

Ít nhất thì Tạ Thời Minh luôn khiến cậu cảm nhận được điều đó——

Thậm chí là không lúc nào không cảm nhận được phần yêu thích này.

Là một tình cảm, cách đối xử độc nhất vô nhị dành cho cậu.

Sự do dự và không yên ổn của cậu đến từ những ký ức thừa ra kia, cho dù kiếp này đã thay đổi, mà còn là thay đổi quá nhiều, nhưng gặp phải chuyện “ngoài ý muốn” như thế này, vẫn là vượt quá sức tưởng tượng, nên Thẩm Sơ không khỏi so sánh với kiếp trước, mà so sánh rồi thì lại càng không hiểu nổi.

Cũng càng thêm do dự và chần chừ…

Nhưng từ khi cậu bắt đầu suy nghĩ về sự không chắc chắn của tình cảm này, thật ra đã không còn từ chối Tạ Thời Minh nữa rồi.

Ai không thích mà lại còn do dự hết cái này đến cái kia chứ.

Tính cách của cậu cũng đâu như vậy.

Vì thế…

Thẩm Sơ đưa tay ra, nắm lấy cổ áo Tạ Thời Minh, hơi ngẩng cằm lên, trong bóng tối, như thể đối diện với ánh mắt Tạ Thời Minh vẫn luôn dõi theo cậu——

“Không phải nói muốn kiểm chứng sao?”

“Anh ơi, anh còn muốn kiểm chứng nữa không?”

……

Bên ngoài tiếp tục vang lên những tiếng la hét chói tai, giọng nam giọng nữ, lúc này quả thực chẳng phân biệt nổi.

Nhưng lại chẳng thể lay động được không gian nhỏ hẹp này.

Có người định đẩy cửa chạy vào, nhưng phát hiện đẩy thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể than vãn vài câu, rồi thừa lúc NPC phía sau còn chưa đuổi kịp, vội vàng chạy về hướng khác.

Bên trong rõ ràng là có người, vậy mà đến cả NPC cũng không đẩy được cửa.

Không biết tên nhát gan nào đang trốn trong đó không dám ra.

Đồ nữ trang Tạ Thời Minh đang mặc tay áo rộng thùng thình, chất liệu tay áo rất mềm mại, nhẹ nhàng bay bổng, lúc này phủ lên người, có thể tùy tư thế mà điều chỉnh hình dạng.

Lờ mờ có thể thấy tay áo rộng phủ lên một người, nhưng lại bị người khác ôm trọn trong lòng, như thể muốn giữ người đó hoàn toàn trong vòng tay.

“Sơ Sơ ngoan, đừng cựa quậy, ở đây có camera giám sát.”

Thẩm Sơ cảm thấy lúc này Tạ Thời Minh có thể đi đóng vai NPC rồi, kiểu chuyên dụ dỗ người ta ấy.

Chắc chắn rất có năng khiếu.

“Anh... biết là em….”

Thẩm Sơ rất muốn tiếp tục phàn nàn, nhưng đầu lưỡi lại tê dại.

Trong bóng tối, như thể rơi vào một không gian mềm mại, bị trói buộc trong dịu dàng nhưng cũng đầy cường thế, muốn thoát ra cũng không thoát nổi.

Không thoát nổi lại không thể tức giận, dù sao cũng là cậu tự bước vào…

Tự chuốc lấy hậu quả, hậu quả đó khiến người tê dại và chua xót.

Kèm theo những âm thanh rất nhỏ, ràng buộc dính chặt, khiến người ta muốn đẩy thứ trong miệng ra, nhưng thứ đó cứ dính lấy không rời, ngược lại càng khiến cậu muốn nếm thử nhiều hơn... cho đến khi Thẩm Sơ thật sự không chịu nổi nữa, ăn mệt rồi, mới được buông tha mà thở hổn hển một hơi.

Bóng tối khiến cậu đủ can đảm bước ra một bước, cũng khiến Tạ Thời Minh càng thêm không biết xấu hổ.

Thẩm Sơ hoàn toàn không biết giờ mình như thế nào, cằm đặt lên vai Tạ Thời Minh, rất muốn cắn một phát.

Nhưng nếu thật sự cắn, cũng không biết là thưởng hay trừng phạt Tạ Thời Minh nữa.

Nhăn mũi lại, Thẩm Sơ nghĩ, cậu không thèm làm đâu.

Nhưng mà…

“Lúc trước em còn hứa với anh cả, là trước kỳ thi đại học sẽ không nghĩ đến mấy chuyện này.”

Nghe vậy, giọng Tạ Thời Minh lập tức căng thẳng: “Vậy bây giờ em...”

Càng đến thời điểm mấu chốt càng không dám hỏi.

Nhìn thì như hắn đang nắm thế chủ động, thậm chí còn có ưu thế, nhưng lúc này hắn vẫn là người đang chờ phán quyết cuối cùng.

Chỉ cần Sơ Sơ không muốn một chút thôi, Tạ Thời Minh cũng chẳng còn cách nào khác.

“Sơ Sơ, cho anh một danh phận đi.”

Tạ Thời Minh thở dài: “Ít nhất thì trên danh nghĩa, đóng cho anh một con dấu, được không?”

“Ừm…”

Thẩm Sơ không nhịn được bật cười, mắt cong cong: “Em——”

“Bùm bùm!!”

“Cứu với! Mau mở cửa!”

Bên ngoài lại vang lên tiếng động.

Hơn nữa là tiếng rất quen thuộc, là giọng của Tề Nguyên Tư.

Lần này thì không thể giả vờ không nghe thấy nữa——

Thẩm Sơ đẩy Tạ Thời Minh ra, chống nạnh: “Em mới nhớ ra, em với anh có cùng một đội đâu!”

Vừa dứt lời, cửa đã mở ra, Tề Nguyên Tư vừa mới chui vào thì đã bị Thẩm Sơ kéo tay——

“Chạy mau!”

Tề Nguyên Tư: “???”

“Sau lưng có ma đuổi!”

“Á á á! Vậy chạy lẹ đi!”

Tạ Thời Minh: “……”

……

Không sai, Thẩm Sơ cố tình đấy.

Tuy đúng là cậu đã chủ động, nhưng cậu không muốn đưa ra lời hồi đáp trong hoàn cảnh như thế.

Cậu sẽ không thấy rõ sắc mặt của Tạ Thời Minh, sau này hồi tưởng lại cũng chỉ là một mảnh tối đen, vậy thì tính là gì chứ…

May mà Tề Nguyên Tư chạy tới đúng lúc, Thẩm Sơ liền kéo cái bóng đèn siêu to này chạy đi luôn.

Dù có hồi đáp thì cũng phải để cậu là người quyết định mới được.

Thời gian, địa điểm, hoàn cảnh…

Thẩm Sơ vừa nghĩ, vừa bật cười khẽ.

Tề Nguyên Tư bên cạnh sắp bị hù chết rồi: “Trong tình huống như này, cậu đừng tự dưng cười được không?”

“Tôi sẽ tưởng cậu bị ma nhập đấy!”

Thẩm Sơ tặc lưỡi: “Cậu không hiểu.”

“Tôi không hiểu cái gì?”

Thẩm Sơ nghĩ một lát——

“He he.”

Lại không nhịn được mà bật cười lần nữa.

Không biết vì sao, chỉ là muốn cười thôi.

Bình Luận (0)
Comment