Thời gian còn lại thì thoải mái hơn, mọi người tản ra trò chuyện hoặc đi chơi mấy hoạt động khác.
Từ sau khi Thẩm Sơ trả lời câu hỏi của Giản Ngôn, cậu không nói thêm câu nào với Tạ Thời Minh nữa. Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng tránh đi, sau đó lại tiếp tục chạm phải ánh mắt nhau… Cho đến lúc hoạt động tự do bắt đầu, Thẩm Sơ đứng yên tại chỗ, xoa xoa má, vừa định đi tìm người thì bị chắn mất tầm nhìn.
“Nói chuyện chút nhé?”
Giản Tử Trạc đứng trước mặt Thẩm Sơ, trước và sau câu trả lời ban nãy, hai người chưa trò chuyện lần nào.
Thẩm Sơ nhìn thẳng hắn ta: “Tôi với cậu có gì để nói à?”
“Không có sao?”
Giản Tử Trạc cười, ánh mắt có phần âm trầm: “Cậu là bạn của Giản Ngôn, cũng có liên quan đến Giản Hành. Vậy cậu có biết bây giờ nhà họ Giản đang trong giai đoạn nào không?”
“Giản Hành quay về lúc này, còn quyết định ở lại trong nước không ra nước ngoài nữa, chẳng khác nào tuyên chiến với anh trai tôi.”
Sắc mặt Thẩm Sơ trầm xuống: “Vậy cậu tìm tôi là muốn nói gì?”
“Tôi và anh tôi, cũng không phải không thể chung sống hòa bình với hai người họ.”
Giản Tử Trạc chậc một tiếng: “Dù sao thì Giản Hành cũng đã rời khỏi nhà họ Giản từ lâu, muốn quay lại đâu phải chuyện dễ.”
“Còn Giản Ngôn, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Vừa nói, Giản Tử Trạc vừa liếc mắt nhìn về phía Giản Ngôn.
So với bọn họ, chiều cao của Giản Ngôn thực sự quá dễ thấy, tuy học cùng bọn họ, nhưng độ tuổi khác biệt, vẫn còn là trẻ con.
“Cuộc đối đầu này, ai chiếm ưu thế, rõ ràng quá còn gì?”
Giản Tử Trạc không nói gì thêm, dù sao Thẩm Sơ cũng không biết thái độ của ông cụ nhà bọn họ, hơn nữa, nếu thật sự so ra thì đúng là hai anh em họ đang chiếm ưu thế nhiều hơn.
“Nếu cậu không muốn hai người đó gặp chuyện gì, thì chi bằng hi sinh một chút, thế nào?”
Vừa nói, Giản Tử Trạc vừa đưa tay ra——
Thẩm Sơ: “Tạ Tuấn Trạch không còn xoay quanh cậu nữa rồi đúng không?”
Giản Tử Trạc khựng lại, nhướng mày: “Cậu nhắc đến cậu ta làm gì?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu, liếc nhìn mấy người đi theo Giản Tử Trạc, cợt nhả, tùy tiện cùng ăn chơi trác táng thấy rõ——
“Tôi đang nghĩ, đến cuối cùng, bên cạnh cậu còn có ai?”
“Tuy nói Tạ Tuấn Trạch cũng không phải người tốt gì, nhưng đến cả cậu ta còn không muốn ở cạnh cậu.”
Thẩm Sơ quay đầu lại, nhìn Giản Tử Trạc đang có phần sa sầm nét mặt: “Không thích nghe à?”
“Vậy cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ nguyện ý ở bên cậu? Tôi bị ngu hay mù?”
Giản Tử Trạc mặt lạnh: “Thẩm Sơ, vậy cậu lấy tư cách gì mà khinh thường tôi, tuy cậu họ Thẩm, nhưng rốt cuộc cậu đâu phải con ruột của nhà họ Thẩm.”
“Ở bên Tạ Thời Minh có thể giúp cậu buộc chặt với nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Sơ dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn hắn ta: “Tại sao cả cậu và Tạ Tuấn Trạch đều cho rằng tôi đang khinh thường các người? Hơn nữa, việc tôi có phải con ruột của nhà họ Thẩm hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi biết rõ họ yêu tôi thế nào. Còn chuyện tôi nguyện ý ở bên anh trai, thì càng chẳng liên quan gì đến cậu, đúng không?”
“Hay là…”
“Giản Tử Trạc, đừng nói với tôi là, cậu thật sự thích tôi đấy nhé——”
Thẩm Sơ nhìn thẳng Giản Tử Trạc: “Nếu đây là cách cậu thích một người, nếu cậu không ngu, thì cậu phải biết rõ, tôi có đồng ý hay không.”
Giản Tử Trạc mím chặt môi, một lúc sau mới mở miệng: “Vậy cậu cũng không quan tâm đến an toàn của Giản Hành và Giản Ngôn sao?”
Thẩm Sơ “ồ” một tiếng, gật đầu: “Cảm ơn cậu đã nhắc, tôi sẽ bảo họ chú ý an toàn.”
Giản Tử Tạc: “……”
“Làm chuyện xấu sẽ bị báo ứng đấy.”
“……”
Thẩm Sơ tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi nói lại lần nữa, tôi không phải đứa ngu, mà cậu cũng chẳng có quyền lực đến mức đó.”
“Tôi hi sinh một chút thì anh trai cậu sẽ nghe lời cậu sao? Cậu thấy mình buồn cười không?”
Giản Tử Trạc hít sâu một hơi: “……Thẩm Sơ, cậu được lắm.”
“Là đàn ông thì ai mà chẳng được, chẳng lẽ cậu không được?”
Thẩm Sơ nói xong, làm bộ như vừa chợt nhớ ra: “À, tôi quên mất, cậu không được.”
“Thẩm Sơ!”
“Có đây, còn muốn nói gì nữa không? Không thì tôi đi đây.”
Thẩm Sơ vừa nói vừa phất tay: “Đừng làm lỡ việc của tôi.”
Nghĩ đến điều gì đó, cậu hơi nheo mắt lại, mỉm cười.
Giản Tử Trạc còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười bên môi Thẩm Sơ, cuối cùng vẫn không nói gì.
……
Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, pháo hoa sẽ bắn vào lúc nửa đêm, còn một chút nữa là được xem pháo hoa rồi.
Thẩm Sơ muốn cùng Tạ Thời Minh xem pháo hoa, nhưng dường như không tìm thấy người đâu.
Lạ thật, vừa nãy còn thấy mà.
Vậy mà nói chuyện với Giản Tử Trạc xong, người đã không thấy tăm hơi.
Đi đâu mất rồi.…
Khu vực họ vừa chơi trò chơi và ăn đồ nướng rất rộng rãi, nhưng nhìn khắp xung quanh cũng không thấy bóng dáng Tạ Thời Minh đâu.
Thẩm Sơ nhíu mày, nghĩ thầm có phải thấy cậu nói chuyện với Giản Tử Trạc nên giận dỗi bỏ đi rồi không?
Nhưng Tạ Thời Minh đâu phải người như vậy.
Quay đầu lại thì thấy Giản Ngôn đi tới, mặt không cảm xúc đưa cho cậu một tờ giấy.
Thẩm Sơ: “?”
“Anh ta đưa, bảo anh chọn chỗ xem pháo hoa.”
“Anh chọn?” Thẩm Sơ chỉ vào mình.
Giản Ngôn mặt đen sì gật đầu một cái: “Trên này có bản đồ, bảo anh chọn.”
Nghĩ đến lời Tạ Thời Minh vừa nói với mình, Giản Ngôn không nhịn được rùng mình một cái.
Đúng là đủ rồi đấy! Đầu tiên thì cảm ơn cậu ấy vì câu hỏi ở trò chơi Thật lòng hay Mạo hiểm vừa nãy, rồi sau đó thản nhiên nhờ cậu ấy làm chuyện này, thái độ thì giả vờ rất tốt, chẳng phải sợ cậu ấy lại xen vào sao!
Quá là mưu mô!
Người như thế, Thẩm Sơ thật sự kiểm soát được sao?
Giản Ngôn hơi muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu lên, thấy nụ cười bên môi Thẩm Sơ thì không khỏi trợn trắng mắt, thôi khỏi, nói làm gì!
Đúng lúc Tề Nguyên Tư ở bên kia gọi cậu ấy, Giản Ngôn liền vẫy tay, dứt khoát quay đi, mắt không thấy tim không phiền.