Tuy không biết Tạ Thời Minh đang giở trò gì, nhưng Thẩm Sơ cầm bản đồ trong tay, thật sự nghiêm túc chọn một chỗ đẹp để xem pháo hoa.
Trang viên này có chỗ địa thế cao, đứng ở đó xem pháo hoa chắc chắn rất đẹp, nhưng nghĩ cũng biết, nơi đó chắc chắn sẽ đông người.
Không muốn chọn chỗ đông người…
Thẩm Sơ nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện gần đây có một góc khuất hơi kín đáo, xung quanh có vài chỗ che chắn, nhưng nếu ngẩng đầu nhìn lên thì lại rất thoáng đãng.
Cậu theo cậu ruột bao nhiêu năm, cực kỳ quen thuộc với bản đồ, dù bản đồ trong tay khá đơn giản, nhưng cũng có thể phân tích được đại khái.
Thế là Thẩm Sơ nhanh chóng chọn xong vị trí.
Nhưng mà… Tạ Thời Minh sẽ đến đó thật sao?
Vừa rồi cậu mải tìm người, quên mất là có thể gọi bằng điện thoại, cùng lắm thì đến đó trước, nếu không thấy người thì gọi điện cũng được.
Nghĩ vậy, Thẩm Sơ liền bắt đầu đi đến vị trí đã chọn.
Trên đường đi, cậu bỗng nhớ lại hồi trước mỗi lần theo cậu ra ngoài, mỗi khi đến một nơi nào đó, nếu đã xong việc, cậu ruột cũng sẽ cho cậu tự chọn một chỗ để nghỉ ngơi, thư giãn một chút. Cậu đã xem qua rất nhiều bản đồ hướng dẫn, chọn lựa rất nhiều nơi, cũng từng dừng chân ở những chỗ ấy với thời gian dài ngắn khác nhau, nhưng đều là đi rồi lại đi tiếp, chưa từng có ý định dừng chân lâu dài.
Dù phong cảnh có đẹp đến đâu, cũng không phải nơi con tim muốn dừng lại.
Ngay cả cậu ruột cũng nói, ở nước ngoài bao nhiêu năm, sự nghiệp dù phát triển đến mức nào, nhưng nếu cho hắn ta chọn lại, nếu năm xưa không có hiểu lầm với Giản Hành, hắn ta vẫn tình nguyện ở lại trong nước.
Cho dù sự nghiệp không bằng bây giờ, nhưng nếu có Giản Hành bên cạnh, thì đi đâu cũng được.
Lúc đó Thẩm Sơ có thể hiểu, nhưng không thể cảm nhận sâu sắc được.
Nhưng mà…
Thẩm Sơ đột ngột dừng bước, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không xa phía trước, nghĩ thầm, hình như bây giờ cậu đã có thể cảm nhận được rồi.
Một nơi nhỏ bé như vậy, cậu chọn nơi này, rồi gặp được người mình thích ở đây, lập tức cảm thấy chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn được nữa.
Tạ Thời Minh quay người lại, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Sơ, dường như chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Hắn đưa tay ra với Thẩm Sơ: “Sơ Sơ, anh đã ở đây chờ em rồi.”
Thẩm Sơ khựng lại, rồi lập tức chạy bổ vào lòng hắn.
“Sao anh biết em sẽ chọn chỗ này!”
Giọng nói của người trong lòng mang theo sự phấn khích rõ rệt, Tạ Thời Minh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Thẩm Sơ.
— Vì anh luôn dõi theo bước chân của em, và lần này cuối cùng cũng tới trước một bước đợi em ở đây.
“Em thích những chỗ không quá đông người, nhưng cũng không phải vắng vẻ quá. Khi nghỉ ngơi, so với đô thị lớn, em thiên về những nơi phong cảnh hữu tình kiểu thị trấn nhỏ. Nhất là sau khi theo chú Hạng rời khỏi địa điểm quay chụp, em càng thích đến những nơi có người nhưng không quá ồn ào, thường sẽ ở lại đó hai ba ngày.”
Khi Tạ Thời Minh nói vậy, Thẩm Sơ đã ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Bưu thiếp em gửi về, anh đều xem hết rồi à.”
Nhưng Tạ Thời Minh lại lắc đầu.
“Hửm?”
“Sơ Sơ, anh không chỉ xem thôi đâu, anh còn đã đến những nơi em từng đặt chân tới.”
Thẩm Sơ há miệng, nhưng không nói được gì.
Chuyện này cậu thật sự không biết.
“Cho nên em đừng cảm thấy không có cảm giác an toàn.”
Tạ Thời Minh xoa đầu cậu: “Vì từ trước đến nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“Dù không cùng thời điểm, nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ đến bên em, như bây giờ vậy.”
“Thậm chí là đến trước để chờ em.”
“Vì thế, em cứ mạnh dạn đi về phía trước.”
Pháo hoa vào đúng khoảnh khắc này nở rộ, rực rỡ muôn màu, vô số người ngẩng đầu chiêm ngưỡng, nhưng cũng có những đôi tình nhân ôm hôn dịu dàng dưới pháo hoa, như một bức tranh đẹp mãi mãi in trên tấm bưu thiếp.
Cũng có vài người cảm thấy cảnh tượng ấy cũng không phải rất đẹp…
Thậm chí là cực kỳ chướng mắt!
Hạng Tinh Hà sắp tức chết rồi, từ kinh ngạc đến đơ người, từ đơ người sang nổi giận đùng đùng —
Ban nãy thấy Tạ Thời Minh đến đây, hắn ta còn do dự có nên ra chào không, cũng thấy lạ vì Thẩm Sơ không đi cùng hắn, nhưng bây giờ thì hối không kịp! Hai đứa này từ bao giờ rồi?! Heo con nhà hắn ta thật sự bị một con lợn rừng cướp mất rồi??!
Giản Hành vẫn đang giữ hắn ta lại, cũng thấy đau đầu không thôi.
Hai đứa nhỏ này, sao lại…
Nhưng nghĩ lại thì cũng không quá bất ngờ.
Dù sao quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn thân thiết.
Chỉ là… ai cũng tưởng chỉ là tình anh em thôi!
Hạng Tinh Hà nghiến răng: “Lẽ ra anh phải nghĩ ra từ sớm, Trương Phi và Quan Vũ cũng đâu có dính nhau như tụi nó chứ!”
Giản Hành: “……”
Bên kia.
Không phải Tạ Thời Minh không muốn tiếp tục, mà là vì một ánh nhìn quá mức mạnh liệt——
Lúc đầu còn tưởng lại có người đang nhòm ngó bảo bối của hắn, kết quả vừa ngẩng đầu lên…
Khoảnh khắc đó, Tạ Thời Minh thật sự hoài nghi, có phải mỗi lần mình chọn thời điểm đều không đúng, có vấn đề chỗ nào không? Bằng không sao lần nào cũng bị bắt tại trận?
Hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước…
Đối phương nhìn hắn như thể muốn đem hắn làm thành món thịt lợn luộc vậy.
Thẩm Sơ đang vùi đầu vào hõm cổ Tạ Thời Minh cảm thấy hơi ngột ngạt, chẳng hiểu sao lại bị ấn đầu xuống, rồi cảm nhận được cơ thể đối phương hơi cứng lại——
“Sao vậy?”
“Hai đứa còn ôm đến khi nào?!”
Cùng với giọng nói của cậu, còn có một giọng khác rất quen thuộc vang lên.
Thẩm Sơ phản ứng lại thì cũng rơi vào trầm mặc.
Thật là một cảnh quen thuộc đến đau lòng…
Pháo hoa vẫn đang nổ rực rỡ, cả bầu trời như rực cháy, mà cậu của Thẩm Sơ xuất hiện trước mặt cũng rất “rực cháy”, ánh mắt vô cùng “rực cháy”.
“Hello cậu.”
Thẩm Sơ cười gượng, vẫy tay với Hạng Tinh Hà.
Tạ Thời Minh cũng chào hỏi theo, kết quả nhận được một cái lườm trắng mắt không chút khách khí.