Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 187

“Nếu tôi nhớ không lầm, Sơ Sơ nhà chúng tôi mới về nước chưa lâu, tính ra cũng chỉ mới nửa năm thôi đúng không, A Minh?”

Cho nên mới nửa năm, cháu đã dụ dỗ Sơ Sơ nhà chúng tôi rồi sao?!

Nói đi, cháu ôm lòng dạ này từ bao giờ rồi!

Nếu không phải là mưu tính từ trước thì càng không thể chấp nhận! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tình cảm có thể sâu sắc đến mức nào chứ?!

Hạng Tinh Hà trầm giọng nói: “Hơn nữa, nếu tôi nhớ không sai, hai đứa bây giờ vẫn còn là học sinh cấp ba đúng không?”

“Học sinh cấp ba thì có thể yêu đương sao? Còn đang học lớp mười hai, không phải nên tập trung học hành à?”

“Nhưng mà cậu và anh Giản Hành cũng yêu nhau từ hồi cấp ba mà…”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Cháu là học theo cậu đó.”

Hạng Tinh Hà: “……”

Giản Hành quay đầu ho nhẹ một tiếng, đưa tay nhéo người bên cạnh: “Chỉ với cái miệng của Sơ Sơ, anh lúc nào nói lại nó?”

“Anh còn không làm gương được.”

“……”

Hạng Tinh Hà hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn đứa cháu trai, rồi chuyển mũi dùi sang Tạ Thời Minh.

Không nói lại được cháu trai mình, thì chẳng lẽ không nói được con lợn ủi mất cháu trai mình?

Không tin hắn dám phản bác!

Tạ Thời Minh đương nhiên không dám, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ biết nhẫn nhịn, cần phải thể hiện thì vẫn phải thể hiện.

“Chú Hạng, cháu thật lòng với Sơ Sơ.”

“Ừ, thật lòng biến tình anh em thành tình yêu, lừa gạt đứa nhỏ ngây thơ nhà chúng tôi.”

Hạng Tinh Hà hừ một tiếng: “Làm anh em bao lâu nay, cháu nghĩ tình cảm của Trương Phi và Quan Vũ mà biến chất thì có thể lâu dài được không? Sau này hai người đối mặt với nhau như thế nào?”

Tạ Thời Minh: “……”

So sánh kiểu này đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.

Thẩm Sơ lại không nhịn được chen vào: “Cháu chỗ nào giống Quan Vũ chứ!”

Hạng Tinh Hà hừ lạnh: “Cháu còn không bằng Quan Vũ ấy.”

Thẩm Sơ: “……”

Ít ra Quan Vũ còn biết múa đao, còn đứa nhỏ nhà họ… thôi đi, ví dụ cái gì đều thấy tốn sức, là một đứa ngốc.

“Chú Hạng, Trương Phi và Quan Vũ có thể làm anh em cả đời, cháu với Sơ Sơ cũng vậy.”

Hạng Tinh Hà không khỏi nhướng mày.

Tạ Thời Minh nói tiếp: “Nhưng ý nghĩa của Sơ Sơ đối với cháu, từ trước đến giờ chưa bao giờ chỉ dừng lại ở hai chữ ‘anh em’.”

“Em ấy là em trai cháu, cũng là người cháu thích. Điều này, từ ban đầu đã không giống nhau.”

Đối với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

Thích cậu, đối với Tạ Thời Minh, là điều tất nhiên, không hề có sự ngẫu nhiên nào.

“Chú Hạng, bất kể với tư cách là anh của Sơ Sơ, hay là người yêu, người chăm sóc em ấy cả đời, cháu đều là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

Tạ Thời Minh nói như thể đang nói một điều hiển nhiên, vô cùng chắc chắn, dường như với hắn, lời hứa này không khác gì việc làm theo bản năng.

Nghe được những lời này, tâm trạng của Hạng Tinh Hà khó tránh khỏi có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Tạ Thời Minh cũng thay đổi.

Tình cảm của người thiếu niên là chân thành nhất, cũng mãnh liệt nhất.

Điều này hắn ta hiểu rất rõ, cũng có thể đồng cảm, vì vậy không phải là không tin vào sự thể hiện của Tạ Thời Minh.

Chỉ là…

Hắn ta chỉ có một bảo bối là Sơ Sơ, nếu cứ vậy mà giao ra, sao hắn ta có thể cam tâm tình nguyện được.

“Gia đình cháu có ai biết chuyện này chưa?”

Tạ Thời Minh im lặng một lúc: “……Hiện tại chắc chỉ có anh cả biết.”

Heh.

Hạng Tinh Hà tặc lưỡi một tiếng: “Vậy chờ đến khi cả nhà cháu đều biết, và thái độ rõ ràng rồi, thì lại đến tìm Sơ Sơ nhà chúng tôi.”

“Lại đến tìm?” Thẩm Sơ không nhịn được nghi hoặc hỏi.

Hạng Tinh Hà khoanh tay: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, cháu chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, đến ở với cậu và mợ cháu.”

Thẩm Sơ: “……”.

Giản Hành không nhịn được lườm một cái.

Mỗi lần đều phải tìm cơ hội để thỏa mãn mấy ý nghĩ nhỏ nhặt này, Giản Hành cũng quen rồi, chỉ là yêu cầu này, chậc, chẳng phải rõ ràng là muốn người nhà họ Thẩm nghi ngờ sao.

Vô duyên vô cớ chuyển đi cái gì, ít ra cũng phải có lý do chứ.

“Trước kỳ thi đại học, hai đứa phải giữ khoảng cách cho cậu!”

Hạng Tinh Hà nghiến răng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn không nhịn được ê răng: “Đừng hòng mặc cả với cậu, cậu còn chưa bắt hai đứa chuyển lớp đâu đấy.”

……

Thẩm Sơ thật sự không ngờ, mỗi khi mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh tiến thêm một bước, thì khoảng cách giữa họ cũng bị kéo xa ra một chút.

Ừm, là theo đúng nghĩa đen…

Dù cậu lấy cớ là cậu cậu lại đổi ý, bắt cậu về ở một thời gian, nhưng chuyện chuyển đi vẫn quá đột ngột, người trong nhà vẫn dò hỏi mấy lần.

Nhưng Thẩm Sơ cũng không thể nói toạc ra nguyên nhân, nếu không thì e là càng không dám nhìn mặt người nhà…

Thẩm Sóc có vẻ đã phát hiện ra điều gì.

Dù sao thì cách cậu và Tạ Thời Minh tương tác cũng đã thay đổi, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu có chút hận sắt không thành thép, cho nên đối với chuyện cậu chuyển đi, anh ấy lại có vẻ vui mừng.

“Chuyển đi cũng tốt, hai đứa như vậy… anh sẽ không giúp che giấu đâu.”

Vừa nói, Thẩm Sóc vừa chọc vào trán cậu: “Lần trước em nói với anh thế nào? Lập trường gì mà không vững chút nào.”

Thẩm Sơ chỉ có thể cười ngây ngô, cậu cũng không ngờ mà.

Nhưng vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu, học là chính.

Thẩm Sơ vỗ ngực cam đoan: “Anh cả, anh biết mà, em vẫn phân biệt rõ việc lớn việc nhỏ, dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, anh cũng hiểu mà.”

Thẩm Sóc: “……”

Anh ấy thật sự rất hiểu cho cậu của Thẩm Sơ, heo con trong nhà bị ủi mà còn tung tăng chạy theo.

Thật là khó chịu hết sức.

Nhưng quả thật cũng không tiện nói gì thêm, dù sao thì người “ủi” cũng là em trai ruột của anh ấy.

Hơn nữa về chuyện Thẩm Sơ chuyển đi, Tạ Thời Minh cũng chẳng có ý kiến gì, thậm chí còn giúp chuyển đồ. Chỉ là sau khi Thẩm Sơ dọn đi, hắn cũng không dọn về phòng cũ.

Ngược lại, học kỳ mới này, mỗi lần đến trường đều rất tích cực, còn đến sớm hơn mọi khi.

“Em muốn đi trước đón Sơ Sơ.”

Bình Luận (0)
Comment