Tạ Thời Minh trả lời như vậy khiến Thẩm Sóc thật sự hối hận vì sao mình lại lắm miệng hỏi câu đó.
Sao lại cảm thấy hai đứa nhỏ này sau khi tách ra thì lại càng quấn lấy nhau hơn.
Thậm chí còn mang dáng vẻ rung động tuổi dậy thì nữa…..
Cảm giác như những người khác trong nhà cũng không phải không nhận ra điều gì, chỉ là kỳ thi đại học sắp tới, ai cũng chỉ nhắc qua loa, không dám hỏi nhiều.
Có lúc Thẩm Sóc còn nghi ngờ việc Sơ Sơ chuyển ra ngoài có phải nằm trong dự kiến của cậu em trai này không, lại đúng lúc vào thời điểm mấu chốt này, ỷ vào thân phận học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học, được hưởng đặc quyền từ chỗ Thẩm Sơ, nên mới không cần che giấu, tùy ý hành động, không ngần ngại, không sợ hãi, khiến người khác tức nghẹn.
Dù vậy, Thẩm Sóc cũng không có thời gian để lo chuyện khác, hai đứa nhỏ thì chuẩn bị thi đại học, còn bên anh ấy cũng bận như xoay chong chóng, đặc biệt là sau khi dự án đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đều bận rộn hơn.
Nhưng ngược lại, nhà họ Giản lần này lại tổn thất nặng nề —
Dù sao trước đó cạnh tranh dự án với họ, cái giá phải trả thật sự không nhỏ.
Huống hồ Giản Trí Bác trước đó hăng hái bao nhiêu, bây giờ lại bị chèn ép bấy nhiêu, thêm việc thái độ của ông cụ nhà họ Giản không rõ ràng, địa vị của anh ta ở Giản thị ngày càng trở nên nguy cơ.
Về điểm này, Thẩm Sơ biết rõ hơn ai hết.
Vì sau khi chuyển đến sống cùng Hạng Tinh Hà, cậu đã biết thêm rất nhiều thông tin từ Giản Hành —
Giản Hành rất cưng chiều cậu em trai Giản Ngôn, hơn nữa trước đây thường xuyên ở nước ngoài, trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy, lần này trở về, tất nhiên càng phải bảo vệ em trai hơn.
Ông cụ nhà họ Giản muốn lui xuống, cha của họ thì vô dụng, tất nhiên phải chọn một trong số họ để kế thừa.
Nhưng Giản Ngôn tuổi còn nhỏ, lại đang chuẩn bị thi đại học, Giản Trí Bác lại ép quá sát, Giản Hành tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đừng nói anh ta chỉ là một diễn viên, mấy năm qua, việc điều hành studio ở nước ngoài đều do một tay anh ta quán xuyến, nếu không có chút năng lực, thì cũng không thể làm ăn phát đạt ở nước ngoài, huống hồ phải đối mặt với sự cạnh tranh còn khốc liệt hơn trong nước, lại còn là người Hoa, ở nước ngoài lại càng khó khăn hơn.
Hơn nữa lần này trở về, anh ta có đủ thời gian, lại có Hạng Tinh Hà ở bên cạnh hỗ trợ, đối đầu với Giản Trí Bác bên kia, trong thời gian ngắn lại có thể tạo nên thế giằng co.
Thẩm Sơ có thể cảm nhận được tình hình bên nhà họ Giản đang rất căng thẳng, nghĩ đến những lời Giản Tử Trạc từng nói trước đó, cậu cũng đã nhắc nhở anh Giản Hành, nhưng có đôi khi ngoài ý muốn là chuyện không thể phòng ngừa —
Giản Ngôn mất tích rồi.
Ngay trước kỳ thi đại học chưa đầy một tuần…
Nhưng trước khi anh Giản Hành tìm được người, Thẩm Sơ lại nhận được tin nhắn của Giản Tử Trạc.
[ Muốn biết tung tích của Giản Ngôn, cậu một mình đến đây.]
Thời gian gấp rút, gần như phải lập tức xuất phát, không kịp suy nghĩ gì thêm.
Cũng không biết Giản Tử Trạc đang toan tính điều gì, đúng lúc anh Giản Hành và cậu ra ngoài tìm người, lại là kỳ nghỉ cuối cùng trước kỳ thi đại học, như thể đã tính toán kỹ càng từ trước vậy —
“Không được, em không thể đi một mình.”
Mỗi kỳ nghỉ, Tạ Thời Minh đều sẽ đến tìm Thẩm Sơ để cùng ôn tập.
Về phần vì sao không phải Thẩm Sơ đến nhà họ Thẩm, vì ở chỗ Hạng Tinh Hà, mỹ danh gọi là “tiện giám sát”.
Nhưng hôm nay rõ ràng Hạng Tinh Hà cũng không có thời gian để giám sát.
Tạ Thời Minh trầm giọng nói: “Có khi nào chú Hạng và anh Giản Hành cố tình bị dẫn ra ngoài.”
“Nếu là như vậy, nếu em không đến một mình, bên Giản Tử Trạc chắc chắn sẽ biết trước.”
Đã nói là muốn cậu đến một mình, thì nhất định phải xác định là cậu thật sự đi một mình.
Chuyện liên quan đến Giản Ngôn, Thẩm Sơ cũng không dám đánh cược.
Nhưng Tạ Thời Minh nói gì cũng không đồng ý.
Thẩm Sơ suy nghĩ một lát, đột nhiên mắt sáng lên: “Em có cách…”
……
Khi Thẩm Sơ đến được địa điểm hẹn, quả nhiên phát hiện Giản Tử Trạc đã đề phòng từ trước —
Hắn ta không có mặt ở đó, mà có người đứng chờ ở điểm hẹn, xác nhận bên cạnh cậu không có ai, rồi muốn thu điện thoại của cậu.
“Thiếu gia chỉ muốn nói chuyện với Thẩm thiếu gia một cách đàng hoàng, trong thời gian này không muốn bị làm phiền, thiếu gia Thẩm cứ yên tâm.”
Thẩm Sơ bĩu môi, chỉ có thể đưa điện thoại ra.
Khi người kia thu điện thoại, còn cúi đầu liếc nhìn cổ tay của cậu một cái.
Thẩm Sơ đảo mắt, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Nhìn cái gì, có vấn đề à?”
“Không, không có, Thẩm thiếu gia xin mời theo tôi.”
Nói rồi, người đó xoay người dẫn Thẩm Sơ đi tiếp —
Chỗ này không biết là đâu, là một khu nhà dân cư cũ kỹ, trông không giống bất động sản thuộc về nhà họ Giản, trong lòng Thẩm Sơ mơ hồ có vài suy đoán, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm.
Dù sao thì cậu đến đây, chỉ để biết tung tích của Giản Ngôn.
……
Thẩm Sơ từng tưởng tượng ra cảnh mình gặp Giản Tử Trạc sẽ như thế nào, nhưng hình ảnh Giản Tử Trạc trước mắt lại khiến cậu có phần bất ngờ.
— Như thể đã phải chịu đả kích gì đó, sự ngạo mạn không còn, thay vào đó là sự u ám và lạnh lùng.
“Ngồi đi, muốn uống gì không?”
Thấy Thẩm Sơ đến, Giản Tử Trạc chỉ vào ghế sofa, rồi như muốn đứng dậy đi lấy nước cho cậu.
“Tôi đến đây không phải để hàn huyên với cậu, cũng không phải đến làm khách, mấy chuyện này không cần thiết đi?”
Giản Tử Trạc khẽ cười một tiếng: “Sao lại không cần, cứ coi như tôi đang luyện tập trước đi.”
Thẩm Sơ hơi khó hiểu, luyện tập trước?
“Cậu cũng biết hai anh em chúng tôi với Giản Hành bọn họ đã đấu đến mức nào rồi mà.”
Giản Tử Trạc cong môi cười gượng: “Nếu thất bại, mất đi thân phận thiếu gia nhà họ Giản, chẳng phải cũng nên luyện tập trước cách tự chủ sinh hoạt sao.”
Thẩm Sơ ồ một tiếng: “Nhưng mấy chuyện cậu luyện tập ấy, chỉ cần không ngốc, có tay có chân thì ai cũng làm được mà?”
Giản Tử Trạc: “……”
“Thẩm Sơ, cậu nhất định phải giả vờ không hiểu sao?”
Giản Tử Trạc hít sâu một hơi, rõ ràng lời hắn ta nói không phải nghĩa đen, vậy mà Thẩm Sơ luôn có thể cố ý xuyên tạc.
Cũng luôn khiến hắn ta cảm thấy… như thể chuyện gì đối với cậu cũng không có gì to tát cả.