“Cũng phải, nếu tôi và anh tôi thật sự thất bại, mấy người dù sao cũng chẳng tổn thất gì.”
Giản Tử Trạc vẫn lấy cho Thẩm Sơ một lon nước, là một lon nước nho, đặt lên bàn trà trước mặt cậu, cũng chẳng quan tâm cậu có uống hay không, bản thân thì mở một lon khác ra uống.
“Nơi này là chỗ tôi từng sống hồi nhỏ, dù thời gian không dài.”
Vừa chậm rãi uống, Giản Tử Trạc vừa ngả người ra sau ghế sofa, chân gác lên bàn trà, ra dáng như đang chuẩn bị trò chuện tâm tình với Thẩm Sơ.
Hắn ta cũng không nhìn sắc mặt của Thẩm Sơ, mà chỉ tiếp tục nói theo ý mình.
“Tôi vẫn còn ấn tượng khá sâu về khoảng thời gian sống ở đây hồi nhỏ, vì mẹ tôi lúc nào cũng không biết mệt mà nhắc tôi và anh tôi rằng chúng tôi là thiếu gia nhà họ Giản, sớm muộn gì cũng sẽ quay về.”
“Nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều, vì còn nhỏ, sau này quay về thật... đúng là cuộc sống tốt hơn không ít.”
Giản Tử Trạc tặc lưỡi một tiếng: “Dù sao thì, cuộc sống của người có tiền, ai mà không thích.”
“Chỉ là, nếu không có hai anh em Giản Hành và Giản Ngôn thì tốt rồi.”
Thẩm Sơ cau mày, liếc nhìn Giản Tử Trạc: “Nếu như anh Giản Hành cũng nghĩ như vậy, thì suy nghĩ đó càng thêm chính đáng.”
“Vậy nên con riêng thì mãi mãi không thể lên đươc mặt bàn sao?”
“Là những việc các người làm không thể lên được mặt bàn.”
Thẩm Sơ nhận ra rằng mình đã đánh giá sai mục đích lần này của Giản Tử Trạc, đến giờ vẫn chưa đoán được ra đối phương định làm gì —
“Rốt cuộc cậu muốn gì? Chỉ định ngồi đây nói chuyện với tôi?”
Giản Tử Trạc uống hết lon nước nho trong tay, im lặng một lúc rồi mới nhìn Thẩm Sơ: “Anh tôi làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không thành công, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.”
Thẩm Sơ cười khẩy: “Coi như cậu không ngu ngốc, thông minh hơn anh trai mình.”
Giản Ngôn xảy ra chuyện vào lúc này, nghĩ cũng biết ai là người đứng sau.
Nếu muốn lợi dụng Giản Ngôn làm gì đó, có lẽ sẽ đạt được mục đích, nhưng nếu không đủ tàn nhẫn, nhà họ Giản đâu chỉ có mình Giản Ngôn, ông cụ còn chưa chết, anh Giản Hành cũng ở đó, chưa kể Giản Ngôn cũng có những người bạn như bọn họ, trừ phi Giản Trí Bác có thể đánh gục từng người một, nếu không thì anh ta đạt được điều gì?
“Anh ấy là bị dồn ép đến đường cùng, từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy…”
Giản Tử Trạc bóp bẹp lon nước trong tay, ném sang một bên, với tiếng “cạch” vang lên, cái lon lăn vài vòng trên mặt đất, dính đầy bụi.
Dù ban đầu được đóng gói đẹp đẽ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là rác mà thôi.
“Kể từ lần trước chúng ta gặp nhau, mới chỉ mấy tháng thôi nhỉ.”
Giản Tử Trạc cụp mắt xuống: “Những người đó, thấy tình hình không ổn, từng người một, nếu không phải vì sợ quá lộ liễu thì đã sớm tránh xa tôi rồi.”
Nghe vậy, lông mày Thẩm Sơ hơi nhíu lại.
Cậu cũng không có phản ứng hả hê gì, chỉ cảm thấy điều đó quá đỗi bình thường, cũng không nhìn xem mình đã kết bạn với những ai… mấy người đó nhìn phát là biết, có được mấy người thật lòng.
Huống chi trong làn khói thuốc súng vô hình của cuộc chiến này, tuy chỉ là chuyện của nhà họ Giản, nhưng không ít người đều đang dõi theo diễn biến.
Thế cục dần dần thất bại của Giản Trí Bác, người tinh ý đều có thể thấy được.
Nếu không thì anh ta cũng không đến mức vội vàng ra tay với Giản Ngôn.
Chỉ là bước đi này, ngay cả em trai ruột của anh ta cũng khó lòng đồng tình —
“Cậu định ra điều kiện gì mới chịu nói cho tôi biết tung tích của Giản Ngôn.”
Thẩm Sơ không muốn chờ thêm nữa, mục đích của Giản Tử Trạc đã rõ, nên cậu chủ động mở lời: “Đã định thông qua tôi để cứu vãn tình thế, thì cũng nên có chút thành ý chứ?”
“Dù không có cậu, anh Giản Hành cũng chưa chắc không tìm được Giản Ngôn.”
“Anh trai cậu đang làm chuyện phạm pháp, cậu hiểu không?”
Giản Tử Trạc nhìn Thẩm Sơ, hồi lâu mới khẽ thở ra một hơi: “Thẩm Sơ, cậu đúng là…”
“Hãy giữ anh tôi lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi lập tức dẫn cậu đi tìm Giản Ngôn.”
Thẩm Sơ im lặng hai giây, rồi nói thật lòng: “Chuyện này không phải tôi đồng ý hay không, người anh cậu tổn hại là em trai của anh Giản Hành, người cậu nên đi cầu xin là anh ấy.”
“Nếu tôi có thể hạ mình cầu xin, thì đã không tìm đến cậu rồi.”
“…Tôi chỉ có thể đảm bảo sau khi tìm được người, tôi sẽ khuyên anh Giản Hành giơ cao đánh khẽ, nhưng cậu cũng phải cam đoan rằng anh trai cậu sẽ không gây chuyện nữa.”
Giản Tử Trạc cũng biết sự việc đã đến nước này, hắn ta chẳng còn lựa chọn nào khác, nên suy nghĩ một lúc rồi đành gật đầu đồng ý.
Chỉ là khi vừa đứng dậy chuẩn bị dẫn Thẩm Sơ đi tìm người, hắn ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi —
“Nếu tôi gặp cậu trước Tạ Thời Minh, và không mang thân phận hiện tại, chúng ta có khả năng không?”
“Nếu tôi nói, tôi thật sự thích cậu thì sao.”
Câu cuối cùng, Giản Tử Trạc nói với nụ cười, không muốn biểu hiện quá nghiêm túc, nếu không, thì hắn ta sẽ thật sự quá chật vật.
Thẩm Sơ lắc đầu, không chút do dự mà đáp: “Không có khả năng.”
Vì trong lòng cậu, từ đầu đến cuối đều là Tạ Thời Minh.
“Được thôi.”
Giản Tử Trạc nhún vai, xoay người đi, không để Thẩm Sơ thấy biểu cảm của hắn ta khi nghe câu trả lời.
Hai giây sau, hắn ta mới lên tiếng lần nữa: “Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Giản Ngôn.”
……
Ngoài dự đoán mà cũng trong dự đoán, Giản Tử Trạc không dẫn cậu ra khỏi khu dân cư.
Mà là rời khỏi tòa nhà này, rồi định đưa cậu đi sang tòa bên cạnh.
Nhưng mới đi được vài bước, thì người thu điện thoại của cậu lúc trước đã vội vã chạy tới, gương mặt đầy lo lắng —
“Thiếu gia, anh trai ngài dẫn theo người tới!”
“Tôi không cản được—”
Sắc mặt Giản Tử Trạc lập tức thay đổi: “Chết tiệt!”
Thẩm Sơ cũng lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, gần như cùng lúc chạy cùng Giản Tử Trạc.
Chắc hẳn Giản Trí Bác đã biết Giản Tử Trạc xuất hiện ở đây, lại nhận ra điều gì đó, nên mới không màng ngăn cản mà trực tiếp dẫn người tới.
Nếu để Giản Trí Bác đưa được Giản Ngôn đi, thì sau này muốn tìm, e là càng thêm khó khăn!