Giản Tử Trạc cũng âm thầm tức giận, cảm thấy anh trai mình đúng là chẳng biết nghĩ!
Nhưng khi vừa chạy lên theo cầu thang, lại thấy có người đã ở đó từ trước —
“Tạ Thời Minh?!”
Giản Tử Trạc theo phản xạ quay đầu liếc nhìn Thẩm Sơ.
Điện thoại đã bị lấy đi, sao Tạ Thời Minh vẫn tìm được tới đây…
Nhưng Thẩm Sơ lại chẳng buồn để ý đến ánh mắt của Giản Tử Trạc, vừa chạy về phía Tạ Thời Minh vừa mở miệng: “Mau tới giúp đi! Cậu còn muốn tôi nói đỡ cho nữa không?!”
Giản Tử Trạc bực mình khẽ chửi một tiếng, buộc phải bước lên hỗ trợ.
Thấy em trai ruột mình lại đi giúp người ngoài, Giản Trí Bác – người đang giữ chặt Giản Ngôn ở đằng kia – mặt mày càng thêm khó coi, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vừa tiều tụy vừa lộ rõ vẻ hung ác —
“Giản Tử Trạc em điên rồi sao?!!”
“Anh à, đến nước này rồi, anh còn chưa tỉnh ngộ sao?!”
Giản Trí Bác th* d*c liên hồi, anh ta không thể chấp nhận được, nhất là việc mình thua Giản Hành!
Cái người từ lâu đã bị xem là người đứng ngoài nhà họ Giản, dựa vào cái gì vừa về nước đã định cướp đi tất cả những gì anh ta dày công gây dựng ở nhà họ Giản?!
Dựa vào cái gì?!
Anh ta không cam tâm!
Giản Trí Bác vừa thở hổn hển vừa nhìn mấy người mình dẫn đến, vậy mà đến một đứa con nít cũng không cản nổi!
Nhất là giờ lại xuất hiện thêm hai người đến giúp — em trai anh ta, và…
Thằng con nuôi không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm — Thẩm Sơ... đúng, cái thằng nhãi này!
Lúc trước anh ta đến Thẩm thị đã bị cậu ta chơi một vố, từ sau đó mọi chuyện bắt đầu đi xuống…
Đúng vậy, chính là thằng nhãi này, tất cả là do nó —
Tất cả đều do nó!
Có Tạ Thời Minh và Giản Tử Trạc – hai “ chủ lực chiến lực” – hỗ trợ, Thẩm Sơ định chen tới chỗ Giản Ngôn, thấy cậu ấy hình như đã lả đi, khó khăn giãy giụa trong tay Giản Trí Bác.
Nên Thẩm Sơ có chút lo lắng, nghĩ kiểu gì cũng phải đến gần một chút.
Thế nhưng khi cậu leo lên bậc thang, khó nhọc né tránh để tiếp tục đi lên, thì đột nhiên nghe thấy giọng Tạ Thời Minh đầy lo lắng, đồng thời bị một lực mạnh đẩy khiến cơ thể không khống chế được mà ngã ngửa về sau — trong chớp mắt đó, có cảm giác như quay lại khoảnh khắc cuối đời ở kiếp trước, cũng ngã xuống cầu thang như thế…
Bên tai vẫn vang lên đủ loại âm thanh, trong đó có một giọng nói đặc biệt rõ ràng.
Cậu nhớ ra rồi.
Âm thanh cuối cùng nghe thấy lúc đó không phải ảo giác, mà chính là tiếng Tạ Thời Minh lo lắng kêu gọi.
Giống hệt như bây giờ.
Vậy cậu có thể lý giải rằng — dù là kiếp trước hay kiếp này, Tạ Thời Minh đều chưa từng thực sự ghét cậu?
Nhưng bây giờ…
Trong chưa đầy một giây, trong đầu Thẩm Sơ lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đều quy về một cảm xúc duy nhất: sợ hãi —
Cậu không muốn có chuyện.
Cậu còn nhiều điều tiếc nuối.
Còn rất nhiều điều chưa làm và rất muốn làm.
Cậu còn muốn nói với Tạ Thời Minh, với anh trai cậu, rằng cậu thật sự rất, rất thích anh ấy…
Bọn họ còn phải cùng nhau thi đại học, cùng nhau đậu đại học, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau…
Rầm!
Thẩm Sơ ngã mạnh xuống đất, thế nhưng lại không cảm thấy đau mấy, mà cảm thấy bên dưới cơ thể…
Cậu trợn to mắt, lập tức xoay người lại —
“Tạ Thời Minh!”
Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ và lo lắng trào dâng còn dữ dội hơn cả lúc chính mình gặp chuyện!
Thẩm Sơ run rẩy đưa tay, nhìn thấy Tạ Thời Minh nhắm nghiền mắt, thậm chí không dám chạm vào người hắn.
“Anh đừng… đừng có chuyện gì nhé, đừng làm em sợ!”
“Tỉnh lại đi! Anh ơi!”
Không biết từ lúc nào, mắt cậu đã đỏ hoe.
Thẩm Sơ sợ đến mức suýt khóc: “Anh không được dọa em, em còn muốn sống với anh cả đời đấy, anh à, anh tỉnh lại đi—”
“Sống cả đời à?”
“Ừm ừm, ừm—”
Thẩm Sơ vừa gật đầu vừa chưa kịp phản ứng.
Tạ Thời Minh mở mắt ra, ho mấy tiếng, cố nén đau mà nói: “Sơ Sơ thích anh đến vậy sao?”
Thẩm Sơ nhìn chằm chằm hắn hai giây, bỗng túm lấy cổ áo hắn, rồi hôn liên tiếp lên mặt Tạ Thời Minh.
“Thích, thích chết đi được!”
“Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, em đều thích anh!”
“Nhưng nếu lần sau anh còn dọa em nữa, em sẽ bớt nói một câu thích!”
“Khụ, được rồi.”
Tạ Thời Minh ôm ngực ho vài tiếng: “Nhưng bé cưng à, bây giờ chắc chúng ta phải đối mặt với chuyện khác trước đã…”
“Em biết, chẳng phải là—”
Thẩm Sơ nói tới đây thì đột nhiên cảm thấy không đúng.
Âm thanh hỗn loạn biến mất, xung quanh dường như có chút yên tĩnh…..
Đợi đến khi cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì cũng không khỏi “yên tĩnh” theo… ừm, Giản Trí Bác đã bị khống chế, người anh ta mang theo cũng vậy.
Tình hình xem như giải quyết xong, nhưng đó không phải trọng điểm…
Trọng điểm là, Giản Ngôn đang được anh Giản Hành bế trong lòng, bên cạnh còn có cậu của cậu — nhưng phía bên kia, sao lại có cả Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu?!!
Hả?!!
Chiếc đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay bị người ta gõ một cái.
Rồi nghe thấy Tạ Thời Minh lại nói bên tai cậu: “Đơn phương độc mã là hành động ngu ngốc, nên anh đã liên hệ với ba, kết quả là mẹ cũng có ở đó, thế là…”
Thẩm Sơ…
Cậu cảm thấy trước mặt như tối sầm lại!!
……
Chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Sơ thật sự không dám nghĩ lại.
Vì hễ nghĩ đến, cậu lại nhớ đến cảnh mình trước mặt Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, còn có cậu của cậu và anh Giản Hành, ôm mặt Tạ Thời Minh mà hôn chùn chụt!
Mất mặt, thật sự quá mất mặt!
Cả đời anh minh của cậu coi như vứt sạch.
Đáng ra phải là Tạ Thời Minh ôm hôn cậu, chạy theo cậu mới đúng.
Haiz.
Nhưng mà cậu của cậu và anh Giản Hành đã biết chuyện giữa cậu và Tạ Thời Minh từ lâu rồi, còn Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu tuy lúc ấy mặt mày kinh ngạc đến cực điểm, nhưng sau đó cũng không tạo áp lực gì cho cậu, có thể là vì hiện giờ cậu vẫn đang sống ở nhà cậu chăng? Nhưng từ hôm đó trở đi, dường như tần suất kêu cậu dọn về nhà cũng giảm đi kha khá…
Tất nhiên không phải vì phát hiện ra tình cảm giữa cậu và Tạ Thời Minh mà bắt đầu xa cách cậu.
——Bởi vì Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu gần như luân phiên ra trận, công khai có, ngấm ngầm có, cứ hỏi cậu có bị bắt nạt không…
Hơn nữa trong lời nói đều truyền đạt một ý tứ——
Nếu không phải vì sắp thi đại học…
Ừ, kỳ thi đại học, lần này, cậu lại cùng Tạ Thời Minh thi đại học.
Nhưng lần này, tâm trạng của Thẩm Sơ lại ổn định đến không ngờ.
Như thể cuối cùng cũng vượt qua được mọi khó khăn, từ nay về sau, cậu có thể yên tâm, mạnh dạn, không do dự mà tiến lên phía trước rồi!
Bởi vì phía trước, luôn có người đang đợi cậu——
Kết thúc môn thi cuối cùng, bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc một lần nữa đứng đợi phía trước, trong khoảnh khắc đối phương không biết là lần thứ bao nhiêu đưa tay ra, Thẩm Sơ khẽ cười, cũng một lần nữa không chút do dự lao đến. Bây giờ cậu sẽ không bao giờ còn lo lắng nữa, vì dù là tiến lên một bước hay lùi lại một bước, luôn có người sẽ đợi và đón lấy cậu.
Tạ Thời Minh mỉm cười ôm người vào lòng——
“Bé cưng, anh thích em.”
“Vào thời khắc em sắp bước sang một giai đoạn mới, đây là điều anh muốn nói nhất với em.”
“Mỗi giai đoạn trong đời em sau này, cũng sẽ luôn có anh.”
“Ừm!”
Thẩm Sơ thầm nghĩ, tất nhiên cậu biết điều đó.
Vì cậu cũng nghĩ như vậy.
“Tạ Thời Minh.”
Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực: “Anh à, trong lòng em, anh luôn là lựa chọn duy nhất.”
Bởi vì người này, từ trước đến nay, luôn đặc biệt.
“Em cũng thích anh.”
-Hoàn chính văn-