Chuyện đã phát triển đến bước này như thế nào, nhất thời không nghĩ ra.
Cũng không có thời gian để mà nghĩ.
Thẩm Sơ vừa khóc vừa cắn mấy phát lên vai Tạ Thời Minh, nhiều lần định đưa tay tháo cà vạt, nhưng đều bị Tạ Thời Minh giữ lại, sau đó lại như trút giận mà cắn lên vai và cổ của hắn.
Cậu không dễ chịu, thì Tạ Thời Minh cũng đừng hòng dễ chịu.
Nhưng Thẩm Sơ chậm một nhịp mới nhận ra, hình như cậu đã dùng sai cách.
Sóng nước dập dềnh, y như từng động tác của người kia.
Đau đớn không giống trừng phạt, mà như một phần thưởng, chẳng thể kìm được kẻ xâm lấn đang khuấy động làn nước, âm thanh dính nhớp khiến người nghe tê dại lỗ tai, vậy mà kẻ gây họa lại chẳng chịu kết thúc dứt khoát.
Nói cái gì mà chỉ một lần thôi, thật khiến người ta phát điên.
Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt bị l**m sạch, trên người không phân biệt được là mồ hôi hay thứ gì khác.
Chỉ định tắm rửa cho bớt bức bối, kết quả giờ tình hình còn chẳng biết có đỡ hơn hay không.
Bọt trắng càng lúc càng nhiều, trôi theo dòng nước chảy xuống, không khí ngột ngạt trong phòng tắm khiến đầu óc người ta choáng váng, lời nào cũng có thể thốt ra, bên tai dường như có tiếng ai thì thầm, thời gian kéo dài thêm chút nữa, chú cừu nhỏ bị dã thú vây lấy cuối cùng cũng nhịn không nổi mà lên tiếng xin tha, sau khi cổ vũ khí thế kiêu ngạo của kẻ xâm lược, cuối cùng cũng được buông tha.
Nước trong bồn cuối cùng cũng được xả đi, dòng nước vẫn chưa thôi cuộn trào.
Chú cừu gầy yếu đã không còn chút sức lực nào, được thả ra rồi cũng chỉ có thể nằm bẹp tại chỗ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi mở mắt ra, trời đã sáng rõ.
Thẩm Sơ chớp chớp đôi mắt khô khóc, nhất thời đờ người trong chăn.
Cậu đang nằm nghiêng, có thể cảm nhận được sau lưng có người.
Cũng có một cánh tay đang vòng qua eo cậu.
Ký ức quay về, cũng không phải là uống say nên không nhớ gì, mọi chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn nhớ rõ rành mạch.
Chỉ là đoạn ký ức được bế ra khỏi phòng tắm hơi mơ hồ một chút.
Chuyện này không thể trách cậu được, dù sao với cơ thể hiện tại, tất cả những gì xảy ra trong phòng tắm tối qua thực sự đã vượt quá sức chịu đựng.
Đến cuối cùng, ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Khi nằm lên giường, cậu liền ngủ thiếp đi.
Cho đến tận bây giờ…
“Dậy rồi à?”
Người phía sau có lẽ đã tỉnh từ sớm.
Thẩm Sơ nhất thời không đáp lời.
“Hối hận rồi à?”
Không đợi trả lời, Tạ Thời Minh lại lên tiếng: “Dù có hối hận thì cũng muộn rồi.”
Thẩm Sơ âm thầm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ai nói là tôi hối hận?”
“Ngược lại là cậu đó, Tạ Thời Minh, nếu đã quấn lấy tôi rồi thì sau này đừng có mà hối hận.”
“Ừ.”
Ừ?
Ừ cái gì mà ừ?!
Thẩm Sơ không nhịn được trợn mắt, lại là cái kiểu trả lời lửng lơ không đầu không đuôi này, phiền chết đi được.
Tạ Thời Minh từ phía sau ngồi dậy, nghe tiếng động có vẻ xuống giường rồi.
Rất nhanh, hắn đã vòng ra phía trước cậu.
Thẩm Sơ theo phản xạ lại hít một hơi, ánh mắt lướt xuống phía dưới.
“Sao vậy?”
Tạ Thời Minh vừa mặc đồ vừa mở miệng: “Tối qua chẳng phải đã thấy hết rồi sao.”
Thẩm Sơ vốn định nhắm mắt lại, nghe vậy lại trợn mắt, nghiến răng: “Phải, chỉ là không ngờ khả năng kiềm chế của bác sĩ Tạ lại kém như vậy, với cơ thể bây giờ của tôi mà cũng có thể động d** được.”
Động tác của Tạ Thời Minh khựng lại, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: “Cũng may là tôi không kén chọn.”
“............”
“Nhưng nếu cậu không muốn có lần sau, nhớ nói với tôi, tôi sẽ không ép buộc.”
Khóe miệng Thẩm Sơ giật giật, cười khẩy một tiếng.
Vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghe đến câu này lại nuốt trở về.
Được thôi, coi như có thêm một cái máy massage vậy.
Dù sao cũng đều là đàn ông, cậu có gì mà thiệt thòi chứ.
…………
Nhưng sự thật chứng minh, đôi khi Thẩm Sơ vẫn còn quá ngây thơ.
Không biết có phải Tạ Thời Minh khi ở trên người cậu cũng giữ nguyên sự nghiêm cẩn của một bác sĩ hay không, thời gian, số lần, thậm chí cả khoảng nghỉ đều được kiểm soát nghiêm ngặt, mà lại chỉ áp dụng với riêng cậu!
Có lần Thẩm Sơ thực sự không nhịn được chửi ầm lên, chân đạp vào ngực đối phương, cố tình đợi đúng lúc then chốt định đạp người ra, cũng muốn để Tạ Thời Minh nếm thử cảm giác đến đoạn cao trào lại không thể phát tiết ra được là như thế nào, dựa vào đâu mà cậu phải vừa đau vừa sướng thỏa mãn hắn?!
Nhưng lời vừa thốt ra, liền bị người kia túm lấy cổ chân.
Cặp mắt đen kia nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt như tích tụ bão tố, giọng khàn khàn cất lên, chỉ nói nếu cậu muốn biết thế nào mới gọi là thực sự thỏa mãn, thì bây giờ có thể thử luôn.
Thử…
Vẫn là thôi đi.
Tuy nói cơ thể cậu đang dần hồi phục, nhưng hiện giờ đã đủ lắm rồi.
Thêm nữa thật sự không nuốt nổi.
Tuy nhiên, nói về hiệu quả phục hồi thể trạng, trước khi sang thu, Thẩm Sơ cảm thấy bản thân ra ngoài một thời gian ngắn đã không còn vấn đề gì.
Vừa hay Hạng Tinh Hà cũng chuẩn bị nghỉ một thời gian, có thể đưa cậu ra ngoài.
Lý thuyết Thẩm Sơ học cũng gần xong rồi, đã đến lúc cần ra ngoài thực hành.
Còn chưa kịp hỏi Tạ Thời Minh, Hạng Tinh Hà đã vội vàng đến tìm cậu, muốn bàn chuyện đưa cậu đi đâu đó.
“Được, nhưng thời gian ở ngoài tốt nhất không quá năm tiếng.”
Tạ Thời Minh mở lời: “Hiện tại thể trạng của cậu ấy chỉ chịu được cường độ hoạt động trong khoảng thời gian này.”
Thẩm Sơ âm thầm tính toán trong lòng, không khỏi chửi thầm một câu, trách không được mỗi lần “vận động”, thời gian phục hồi trong ngày lại bị rút ngắn đi, thì ra là còn có nguyên nhân này.
Khoan đã…
Nhưng như thế chẳng phải khiến thời gian phục hồi của cậu bị kéo dài à?
Tạ Thời Minh chẳng lẽ không hy vọng cậu sớm hồi phục rồi dọn ra ngoài sao?