Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 52

——Thì ra chỉ vì người ta chú ý đến việc anh ấy để tóc dài chứ không phải vì anh ấy đẹp trai?!!

Trời ơi ông trời ơi, đây là tên tự luyến từ đâu rơi xuống thế này, mau thu hồi lại đi!!

Thấy nhóc mập vẻ mặt khó tin nhìn mình, Thẩm Tùy không khỏi thở dài. Thế nên tại sao anh lại muốn đuổi Thẩm Dật đi chứ? Bởi vì tên kia không muốn người khác nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của mình, nên cứ kè kè bên tai anh than thở suốt.

Anh đâu phải thùng rác!

Cái gì mà “Anh đẹp trai thế này, chẳng lẽ người ta không nên vì anh đẹp trai hơn họ mà không chơi với anh?”

“Đúng là một lũ thiếu hiểu biết, tóc đen thì có gì để nói, anh đẹp rạng rỡ thế này, sao không chói mù mắt họ chứ, họ không thấy anh đẹp thế này sao?!”

“Anh rõ ràng là người giống mẹ nhất, sao chẳng ai chú ý đến chuyện này, đúng là sai trọng tâm quá rồi!”

“Anh đẹp như vậy, anh đẹp như vậy…”

Thẩm Tùy muốn phát điên luôn!

Lớp bên cạnh, Tề Nguyên An và Tề Nguyên Tư cũng nghe được chuyện bên này, bao gồm cả lý do tại sao Thẩm Dật lại để tóc dài…

Trẻ con mà, không kiểm soát được âm lượng, cứ như có loa phóng thanh vậy, truyền miệng một hồi, rất nhiều người đều nhìn về phía Thẩm Dật. Bên phía livestream của Chung Uyển vốn đã âm thầm theo dõi, giờ thì hay rồi, âm thanh cũng bị thu hết vào.

Thế là, lời khen dành cho Thẩm Dật không ngớt, ngay cả Chung Uyển cũng phải gượng cười khen vài câu, sau đó vội vàng chuyển góc máy.

So với được khen về vẻ đẹp nội tâm, rõ ràng Thẩm Dật thích được khen ngoại hình hơn, ở bên kia cười ha ha cực kỳ vui vẻ, thu về một đám fan nhí chính hiệu, sau đó còn hăng hái đi rửa sạch hết chỗ rau củ quả còn lại.

Thẩm Sơ sau khi hoàn hồn thì chỉ biết gật gù, trong lòng nghĩ: sau này muốn nhờ anh hai làm gì, chỉ cần khen anh ấy đẹp là được.

Dễ như ăn kẹo…

Thức ăn chuẩn bị cho chó mèo hoang rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch, băm nhỏ, không cần chiên xào nấu nướng gì. Có loại nghiền nhuyễn, có loại để nguyên, sau khi xử lý xong là hoàn thành nhiệm vụ!

Dù đơn giản như vậy, lũ trẻ vẫn thấy rất vui.

Không xa Nam Hoành có một “Ngôi nhà lang thang”, chuyên thu nhận chó mèo hoang. Chỗ thức ăn làm xong sẽ được mang đến đó, mẫu giáo còn bố trí xe đưa đón, để đám nhỏ đích thân giao tận nơi.

Nghe nói còn muốn giúp dọn phân cho chó mèo nữa, đúng là một trải nghiệm trọn vẹn.

Trước khi xuất phát, Thẩm Sóc mới xuất hiện, chỉ là giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt không tốt, anh ấy kéo Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lại, cúi đầu dặn nhỏ: “Hai đứa đến đó rồi, không được chạy lung tung, biết không.”

Học sinh tiểu học thì không cần đi, giúp xong liền phải rời đi.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy vốn cũng định đi theo những người khác, nhưng nghe thấy lời dặn của Thẩm Sóc thì dừng bước.

“Anh cả, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Sóc trông có vẻ hơi do dự.

Lúc này Thẩm Tùng Quốc cũng không nói gì khi thấy Thẩm Sóc xuất hiện, ngược lại còn mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại dặn dò hai đứa nhỏ kỹ thế?

Có ông nội lên tiếng, Thẩm Sóc cuối cùng cũng nói ra: “Hôm nay anh nghe có người nói, trên đường cậu ta đi học, phát hiện có một con vật nhỏ… bị ngược đãi đến chết.”

“Không rõ ai làm, bị vứt vào thùng rác bên đường. Sáng nay người thu gom rác phát hiện, thu hút rất đông người vây xem, cậu ta đi qua xem thử, nghe thấy người ta nói ‘Ngôi nhà lang thang’ vừa mới bị mất một chú mèo con mới nhặt về, vì mèo còn nhỏ, mấy hôm trước còn đi tìm nữa.”

Nói một hơi dài như thế, Thẩm Sóc dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục: “Cậu ta cũng hỏi những người bên ‘Ngôi nhà lang thang’. Mấy con mới nhặt về, nếu chưa quen sống trong nhà, có thể sẽ bỏ trốn. Nếu chúng có thể tự sống ở bên ngoài, lại không bị bệnh hay thương tích gì, thì họ sẽ không bắt về nữa, chỉ cho ăn định kỳ ở vài nơi thôi.”

“Thế nên người bên đó cũng không chắc con mèo mới mất là tự chạy hay bị ai dụ hoặc bắt đi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện cũng có không ít chó mèo từng bỏ đi nhưng không thấy đâu nữa, bình thường đến chỗ cho ăn cũng không gặp lại nữa.”

Nghĩa là… gần “Ngôi nhà lang thang” có kẻ b**n th** chuyên hành hạ chó mèo?!!

Gì thế này! Ghê tởm thật!

Bảo sao sắc mặt Thẩm Sóc khi đến đây lại nghiêm trọng như vậy, thì ra là vì nơi đó xảy ra chuyện như thế.

Nhưng chẳng lẽ lại không đi…

Thẩm Sơ gật đầu, ôm lấy Tạ Thời Minh bên cạnh: “Em sẽ bảo vệ anh trai và ông nội!”

“Còn cả quản gia Chu nữa!”

Quản gia Chu cảm động ôm miệng: Tiểu thiếu gia!

Thẩm Tùng Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên—lại là một trải nghiệm mới mẻ…

“Em mạnh miệng cái gì vậy.”

Thẩm Dật không nhịn được mà cà khịa, nhưng cà khịa thì cà khịa, lúc này tấm lòng của người anh trai đang dâng trào, nhìn cục bột tròn lại thấy dễ thương, chân cũng bước không nổi, hay là anh ta cũng len lén theo sau nhỉ?

Giờ ông nội hình như cũng dễ nói chuyện hơn rồi, mà anh ta thì cũng có thêm can đảm để chống lại “thế lực ác” rồi!

Thẩm Tùy lắc đầu, túm cổ áo Thẩm Dật—mấy trò “trốn học” thế này, sao lại làm lộ liễu thế được… với lại, bọn họ theo cũng chẳng có ích gì, chẳng lẽ đi làm vệ sĩ hai bên cho hai đứa nhỏ?

Thế thì ông nội còn phải tìm thêm người để trông chừng cả bọn họ nữa…

Cuối cùng, Thẩm Dật bị Thẩm Tùy túm cổ áo, lưu luyến rời đi. Thẩm Sóc cũng phải về lớp, chỉ còn lại đám nhóc mẫu giáo, dưới sự dẫn dắt của các cô giáo và phụ huynh, cùng lên đường đến “Ngôi nhà lang thang”.

Cơm trưa cũng sẽ ăn ở đó, xem như là một trải nghiệm mới.

Nói đến “Ngôi nhà lang thang”, ở thành phố B cũng được xem là một tổ chức dạng “chuỗi”, chuyên cứu trợ chó mèo ở các khu phố trong thành phố. Ngoài chó mèo ra, những loài động vật nhỏ khác, từ bay trên trời, bơi dưới nước, hay lưỡng cư—chỉ cần phát hiện, đều sẽ được cứu giúp và chăm sóc chuyên nghiệp.

Bình Luận (0)
Comment