Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 53

Quy mô của nơi này cũng khá lớn, thường ngày cũng hay có các hoạt động thiện nguyện phối hợp.

Ngay cổng vào của "Ngôi nhà lang thang" có treo rất nhiều khẩu hiệu tuyên truyền, chẳng hạn như: “Vạn vật có linh, nuôi thú phải cân nhắc kỹ, xin hãy nhận nuôi chứ đừng bỏ rơi, tôn trọng mạng sống, không có mua bán thì sẽ không có tổn thương”, v.v…

Trong khi lắng nghe “lời dạy bảo ân cần” của giáo viên, Thẩm Sơ lại có phần lơ đãng.

Vừa nãy nghe Thẩm Sóc nhắc đến, cậu quả thật nhớ ra trước kia khi còn nhỏ từng xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng nhớ thì có nhớ, mà nhiều chi tiết cụ thể thì cậu lại quên sạch gần hết, dù sao cũng là chuyện của hơn mười năm trước, quá lâu rồi, nên giờ ký ức rất mơ hồ, chẳng thể nhớ nổi những tình tiết cụ thể.

Cậu thực sự rất muốn nhớ ra kẻ b**n th** đã ngược đãi chó mèo đó là ai, ở đâu, làm sao tìm được…

Nhưng mà nhớ không ra, thật sự không nhớ ra được!

Tạ Thời Minh đang đi thì thấy nhóc mập bên cạnh bỗng dưng bắt đầu ra sức kéo tóc, đầu tóc rối tung cả lên, trông chẳng khác nào một chú mèo béo vừa bị “đánh sập ổ”, vừa nhảy nhót vừa vung móng như muốn phát điên.

“Sao thế?”

Thẩm Sơ buông tay xuống, nét mặt có chút u oán.

Chuyện này biết giải thích sao đây.

Cái cảm giác rõ ràng có thể nhanh chóng tóm được tên b**n th** kia, nhưng vì không nhớ ra, nên chỉ đành mở to mắt nhìn hắn tiếp tục làm hại mấy bé chó mèo, khiến người ta vô cùng bất lực, bứt rứt đến phát điên, biết giải thích thế nào đây.

Không thể nói rõ, mà cũng chẳng thể bịa ra lý do nào hợp lý.

Haiz, không thể kể với ai, đành phải tự mình kìm nén.

Tiếp tục cố nhớ thôi!

Vì sao Thẩm Sơ lại để tâm đến vậy?

Ngoài việc không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy tiếp tục diễn ra, còn vì cậu nhớ mang máng là thú cưng của một đứa trẻ ở lớp nào đó khi ấy cũng từng bị hại, sau chuyện đó, trường mẫu giáo suýt nữa phải đóng cửa, đâu phải chuyện nhỏ.

Vậy nên tất nhiên là phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Nhưng dù trong đầu vẫn đang lo nghĩ, việc cần làm thì cậu cũng không lơ là.

Vừa bước vào “Ngôi nhà lang thang”, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh không ngờ lại gặp được người quen — chính là thầy dạy nhạc của hai người, Nhan Dương và Sư Bá Hoa, hai sư huynh đệ cũng đang ở đây!

Nhan Dương vốn đã rất thích trẻ con, không chỉ vậy, anh còn đặc biệt yêu động vật nhỏ, nên thường kéo sư huynh đến đây l*m t*nh nguyện, giúp chăm sóc chó mèo, có khi còn nhờ sư huynh thổi một khúc nhạc cho các bé động vật nghe nữa.

Anh cũng muốn tự mình thổi một khúc —

Nhưng mỗi lần thổi, là chó mèo lại đồng loạt nhảy dựng lên, cùng nhau kêu loạn cả lên…

Khi đó “Ngôi nhà lang thang” không còn là nơi yên tĩnh nữa mà biến thành “La La Land” phiên bản nhiễu âm cực đại.

Thế nên dù có tài, Nhan Dương cũng đành bó tay chẳng thể phát huy.

Hai người vốn định rời đi, kết quả lại thấy Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, còn có Thẩm Tùng Quốc và quản gia Chu. Gặp được người quen, lại còn là bậc trưởng bối, tất nhiên phải đến chào hỏi, thế là Nhan Dương và Sư Bá Hoa bước lại gần.

Rõ ràng vụ ngược đãi mèo sáng nay đã lan truyền.

Ở đây cả buổi sáng, Nhan Dương và Sư Bá Hoa cũng đã nghe nói.

“ 'Ngôi nhà lang thang' đã báo công an rồi, cũng đã ghi lời khai. Buổi sáng có cảnh sát đến hiện trường điều tra, nhưng không tìm thấy manh mối gì. Camera cũng không quay được, rõ ràng kẻ đó rất cảnh giác, lại còn ngông cuồng, chắc chắn là có sự chuẩn bị trước khi ra tay."

Sau khi Sư Bá Hoa trò chuyện xong với Thẩm Tùng Quốc, Nhan Dương thở dài.

Anh từng nghe người ta miêu tả chú mèo nhỏ ấy thảm thế nào, nghĩ đến vẫn thấy giận, rồi ngồi xuống, xoa đầu Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh: “Dạo này khu này e là không an toàn, cảnh sát cũng nói, không loại trừ khả năng tên đó sẽ chuyển mục tiêu từ chó mèo sang người, nhất là trẻ nhỏ.”

“Vì vậy, hai đứa tuyệt đối không được chạy lung tung đâu nhé.”

Thẩm Sơ cũng thở dài kiểu người lớn, thì thào: “Không biết đến bao giờ mới bắt được hắn…”

“Haiz, mà bắt được thì có thể như thế nào? Trong nước ta hiện chưa có luật cụ thể về hành vi ngược đãi động vật – không có quy định rõ sẽ bị xử thế nào, bị phạt bao nhiêu, nên nhiều người cứ thế mà lộng hành. Nếu không nhờ mạng xã hội phát triển, sợ bị đăng bài bêu riếu, rồi bị cư dân mạng ‘chửi cho sấp mặt’, thì e là có người còn chẳng buồn che giấu.”

“ 'Ngôi nhà lang thang' này nhận nuôi đủ loại động vật nhỏ, thật ra rất nhiều trong số đó là bị người ta vứt bỏ.”

“Dù ngoài kia có nhiều khẩu hiệu tuyên truyền như vậy, cũng chẳng mấy ai để tâm.”

Nói xong, Nhan Dương lại xoa đầu Thẩm Sơ, rồi đứng dậy.

Anh và Sư Bá Hoa còn có việc phải làm, nên sau khi chào hỏi xong, liền tạm biệt Thẩm Tùng Quốc.

Cho hai người rời đi, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh tiếp tục công việc còn đang dang dở — dọn phân cho chó mèo.

Đúng là “nhiệm vụ gian nan”, nếu không nhờ được "gieo mầm sứ mệnh", không biết bao nhiêu đứa nhỏ đã bỏ cuộc rồi, nhưng dù vậy, vẫn có không ít đứa cố kéo cha mẹ làm thay.

Tất nhiên Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh không để Thẩm Tùng Quốc động tay, ngay cả quản gia Chu cũng chỉ đứng bên cạnh. Hai người nhìn hai đứa nhỏ tất bật như những chú bọ hung đang lăn phân, nét mặt không hẹn mà giống hệt nhau — đầy vẻ tự hào.

— Nhìn xem hai đứa nhỏ nhà chúng ta kìa!

Chăm chỉ biết bao!

Thẩm Sơ thì không biết.

Nếu cậu biết hôm nay mình vừa là “hải ly Loopy màu hồng”, vừa là “bọ hung lăn phân”, chắc cậu phát điên mất!

Nhưng có một người lại khiến Thẩm Sơ rất bất ngờ, dọn phân cực kỳ trơn tru mượt mà.

Thẩm Sơ không nhịn được quay sang nhìn người đó.

Tề Nguyên Tư à… thật không ngờ đấy.

Khom lưng, ưỡn mông, tay cầm xẻng nhỏ quét nhẹ một phát, cả quá trình diễn ra cực kỳ mượt ~~~

Nếu nhìn kỹ hơn thì — từ dáng khom lưng ưỡn mông, đến góc nghiêng khi lia xẻng, đúng là nhắm trúng từng cục một cách chính xác tuyệt đối, cực kỳ thành thục!

Ước chừng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, nếu xếp đống phân đã hốt được thành chồng, chắc cũng cao đến nửa người của Tề Nguyên Tư rồi ấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment