Thẩm Sơ nhìn một lúc, đột nhiên đưa bàn tay mũm mĩm lên gãi cằm.
Sao nhìn kiểu gì, cậu cũng thấy trong nhà Tề Nguyên Tư giống như có nuôi chó vậy?
Nhà cậu ta nuôi chó sao?
Chứ nếu không thì sao lại thành thạo đến thế…
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Tề Nguyên Tư quay đầu lại, cùng cậu đối mắt.
Tên nhóc đó lập tức nheo mắt, hất cằm lên —
Vẻ mặt kiểu “nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai xúc phân giỏi thế này à” — ánh mắt nhìn tới đầy vẻ khinh thường, kiểu như đang ganh đua đến mức ngay cả xúc phân cũng không buông tha…
Thẩm Sơ cạn lời, vừa định đáp lại ánh mắt ấy, thì đột nhiên một bóng người che trước mặt cậu.
Tạ Thời Minh đứng chắn trước mặt cậu, nhận lấy chiếc xẻng nhỏ trên tay cậu: “Em mệt rồi à? Hay là nghỉ một lát đi.”
“Hử?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu khó hiểu.
Tạ Thời Minh: “Anh có thể dùng hai tay xúc cùng một lúc.”
“…”
Không phải Thẩm Sơ muốn nghỉ, chủ yếu là cậu muốn xem thử Tạ Thời Minh hai tay xúc phân cùng một lúc như thế nào… rồi cứ nhìn, lại phát hiện các bạn nhỏ khác như được tiêm máu gà, tốc độ xúc phân ngày càng nhanh…
Nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo của Tề Nguyên Tư đã biến mất, vừa nhìn Tạ Thời Minh, vừa tăng tốc độ xúc phân.
Soạt soạt soạt, xúc xúc xúc…
Miệng mím chặt, mặt căng như sắp ra trận.
Trời ơi, đây là chuyện cần thi đấu sao?!
Thẩm Sơ trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong lòng nghĩ — xúc phân mà cũng có thể khai phá ra nhiều tư thế đến vậy, tiềm năng của loài người đúng là vô hạn.
Tính hiếu thắng mà cũng có thể thể hiện ở những chuyện như thế này, ganh đua đến mức này, đúng là mở mang tầm mắt…
Trong “Ngôi nhà lang thang”, có rất nhiều chó mèo.
Vì các bé mẫu giáo tới đây, nên những con to được nhốt trong chuồng riêng, còn mấy con nhỏ thì được thả ra sân sau, tự do chạy nhảy trên bãi cỏ.
Một đám lông xù xù, chạy nhảy tưng bừng, chẳng mấy chốc đã lon ton đuổi theo vài đứa trẻ.
Nhờ vào làn gió "so bì nội bộ" đột nhiên nổi lên một cách kỳ quái, tốc độ xúc phân được đẩy lên cực nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn gì để xúc.
Tề Nguyên Tư bực bội dùng xẻng nhỏ chọc chọc mặt đất, bĩu môi không vui.
Khi Thẩm Sơ đuổi theo một chú mèo con lạch bạch chạy ngang qua trước mặt cậu ta, sau lưng là Tạ Thời Minh, hai người chẳng thèm liếc cậu ta một cái, cứ như thể hoàn toàn không để "kẻ bại trận" này vào mắt, khiến cậu ta càng không vui.
Tại sao xúc phân mà cũng thua Tạ Thời Minh chứ!
Rõ ràng cậu ta thành thạo thế cơ mà, thậm chí ngay cả anh trai cậu ta cũng luôn thua, mỗi lần đều khen cậu ta xúc phân giỏi, còn nói sau này để cậu ta làm hết.
Tề Nguyên Tư cực kỳ không phục —
Ngay cả anh trai còn thua cậu ta, sao lại không bằng Tạ Thời Minh chứ?!
Cậu ta cứ tưởng là chẳng ai xúc phân giỏi như mình…
“Trong nhà trước đây của Tạ Thời Minh có nuôi một con chó đấy.”
Tề Nguyên Tư quay sang nhìn Tạ Tuấn Trạch: “Trong nhà trước đây của cậu ấy? Là nhà bác cậu hả?”
“Con chó đó thế nào —”
“Đúng rồi, hồi nhỏ cậu ta sống với bác tôi ở dưới quê, trong nhà có nuôi một con chó già, màu vàng.”
Tạ Tuấn Trạch bĩu môi, giọng nói không kiềm được có chút ghét bỏ: “Cậu ta giỏi xúc phân thế là do hồi đó hay làm thôi, tôi nhớ lúc con chó đó chết, còn tè dầm ỉa bậy nữa, đều do Tạ Thời Minh dọn dẹp, cũng không sợ bẩn.”
Tề Nguyên Tư khựng lại, liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch, rồi mím môi.
Cậu ta đột nhiên nhớ lại, trước đây anh trai có từng hỏi cậu ta sao lại chơi với Tạ Tuấn Trạch, còn hỏi thêm vài câu lạ lùng mà cậu ta không hiểu, nhưng cảm thấy không thoải mái.
Cuối cùng khi cậu ta bắt đầu thấy phiền, anh cậu ta mới nói thẳng — hy vọng cậu ta cẩn thận khi kết bạn.
Tề Nguyên Tư không hiểu, kết bạn thì có gì phải cẩn thận?
Tại sao anh cậu ta lại không thích Tạ Tuấn Trạch? Cậu ta cảm thấy khá tốt mà, ngày đó Tạ Tuấn Trạch còn chủ động bắt chuyện làm quen, lại còn đứng về phía cậu ta, có gì không ổn chứ? Sao anh cậu ta lại có ý kiến với Tạ Tuấn Trạch?
Lúc đó, Tề Nguyên Tư có chút không vui.
Nhưng khi nghe Tạ Tuấn Trạch nói những lời này, cậu ta cũng có chút không thoải mái.
“Chó thì tất nhiên phải già đi, đã mang về nuôi thì đương nhiên phải chăm sóc nó đến cùng chứ.”
Tề Nguyên Tư lầm bầm, càng thêm bực bội.
Đúng lúc đó, Thẩm Sơ lại đuổi theo một chú chó con chạy ngang qua trước mặt cậu ta, phía sau là Tạ Thời Minh, cậu ta buột miệng gọi một tiếng “này”, cũng không rõ vì sao lại gọi, nhưng đã gọi thì mở miệng nói luôn —
“Thẩm Sơ, sao hai người không chơi với Tạ Tuấn Trạch? Sao lại cô lập cậu ấy?”
“Cậu ấy chẳng phải đang sống trong nhà các cậu à?”
“Sao các cậu lại như vậy!”
Thẩm Sơ dừng bước, hơi ngơ ngác, liếc nhìn Tạ Thời Minh cũng vừa dừng lại, rồi quay sang nhìn Tề Nguyên Tư, sau đó nhìn sang Tạ Tuấn Trạch đang đứng bên cạnh cậu ta, cuối cùng chống nạnh, rất dõng dạc —
“Tôi đâu có quen cậu ta!”
Sau đó kéo tay Tạ Thời Minh lại, giơ bàn tay mũm mĩm ra làm dấu "OK" nhỏ: “Hơn nữa bọn tôi có ba anh trai cơ mà, tôi thì có bốn anh trai, anh trai thì còn có một em trai, chính là tôi, bọn tôi tự chơi với nhau còn chưa đủ, sao phải chơi với người khác?”
"Một mình tôi chia tay chia chân ra mới vừa đủ chơi, anh trai cũng vậy, không dư dả gì!”
“Hơn nữa tôi được chào đón như vậy, chẳng lẽ ai muốn chơi với tôi là tôi đều phải chơi cùng à? Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘vật hiếm thì quý’, ‘hàng hiếm thì đáng giá’ không? Mặc dù tôi không phải là đồ vật ——”
Cậu nhóc mũm mĩm khựng lại, chớp mắt mấy cái, rồi “phì phì” hai tiếng, sau đó lại bắt đầu lải nhải tiếp ——
“Tôi nói là, tóm lại tôi siêu được chào đón, không phải ai muốn chơi cùng là tôi sẽ chơi cùng đâu, phải xếp hàng trước!”
“Ừm… ít nhất cũng phải xếp hàng tới tận nước Pháp ấy!”
Thẩm Sơ vừa nói vừa vung tay múa chân loạn cả lên, bàn tay mũm mĩm đung đưa trước mặt Tề Nguyên Tư, khiến cậu ta choáng váng, còn đang nghĩ sao lại phải xếp hàng tới tận nước Pháp, đầu óc quay vòng vòng luôn.